Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 217 -




Chương 217:
Dù sao thôn dân bình thường chỉ theo đuổi chuyện ăn no mặc ấm, mà những người thông minh thì lại theo đuổi lợi ích.
Nhưng ở chỗ Điền Đường, chuyện khác đều có thể thương lượng, duy chỉ có chuyện tri thức là không thể thương lượng, tất cả nội dung mà thôn dân thôn Điền gia học đều là chữ giản thể và số Ả Rập, đa dạng hóa văn hóa sẽ không phù hợp với huongs phát triển xây dựng thôn Điền Gia của nàng.
Thứ nàng cần chính là nhân tài quen thuộc tri thức đời sau, chứ không phải nhân tài am hiểu bát cổ văn, thi khoa cử.
Điền Đường trở lại học đường, ngồi trong văn phòng.
Du Ninh ngẩng đầu: "Làm sao vậy, trông ngươi không được cao hứng lắm.”
"Cũng không phải là không cao hứng," Điền Đường nằm bò ra bàn nói: "Thôn Điền gia cần được phát triển, đương nhiên càng ngày càng cần nhiều nhân tài, nhưng lý niệm của ta và bọn họ luôn có sự mâu thuẫn, ta đang suy nghĩ làm sao mới có thể dung hợp lý niệm của hai bên.”
“Vậy làm cho thôn Điền gia trở nên cường đại hơn đi. "Du Ninh bình tĩnh nói.
Điền Đường ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn nàng.
Du Ninh nở nụ cười nói: "Nói cho cùng, con người theo đuổi tri thức là vì sự cường đại, chỉ cần thôn Điền gia đủ cường đại, cho dù là người có cốt khí thì cũng sẽ vì sự cường đại của thôn Điền gia mà khuất phục, người thông minh chân chính hiểu rõ tri thức, càng dễ khuất phục.”
Điền Đường ngồi thẳng lưng lên.
Du Ninh vẫn mỉm cười nhìn nàng: "Ngươi hiểu rất rõ ta nói cái gì, có lẽ ngươi có thể dứt khoát hơn một chút, rõ ràng ngươi đang sở hữu bàn tay vàng mà ai cũng không thể địch nổi, vì sao phải cẩn thận từng li từng tí chứ?”
Ánh mắt Điền Đường sáng lên.
Du Ninh ngước mắt nhìn nàng.
Điền Đường nở nụ cười, từ trên chỗ ngồi đứng dậy: "Ngươi nói đúng, hiện tại thôn Điền gia đã có năng lực đao to búa lớn, không cần phải đi từng bước nhỏ giống như trước kia, bước chân của chúng ta có thể lớn hơn một chút.”
Là nàng bị tư duy cố hữu hạn chế.
Thôn Điền gia từ lúc phát triển ban đầu đến bây giờ, đều là một tay nàng lo liệu, nếu nói ai là người hiểu rõ vấn đề mà thôn Điền gia gặp phải trong quá trình phát triển nhất, vậy thì chỉ có thể là chính bản thân nàng.
Từ mùa đông năm ngoái cho tới bây giờ đã là cuối xuân, tổng cộng trải qua hơn năm tháng, trong thời gian dài như vậy, nàng phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, đồ ăn không đủ, ngân lượng không đủ, vật liệu không đủ, vải vóc không đủ, bông không đủ, tất cả những thứ này, nàng đều đã vượt qua được.
Nàng đã quen đi từng bước nhìn từng bước, mỗi một bước đều phải tính toán tỉ mỉ.
Nhưng đó là lúc trước, khi đó thôn Điền gia không có lương thực, không có nhân lực, hơn nữa phòng ốc rách nát, tất cả thôn dân cũng đều không sao cả.
Có thể đi đến nước này, có thể nói đã là kỳ tích.
Tiếp tục làm từng bước, tự nhiên cũng có thể phát triển rất tốt, nhưng cần bao nhiêu thời gian đây?
Dựa theo tốc độ trấn Phong Thu đưa người tới thôn Điền gia này, cơ bản cứ cách bảy tám ngày sẽ đưa một nhóm người lại đây, một lần ba mươi mấy người, một tháng cũng mới hơn 100 người, một năm sẽ khoảng hơn một ngàn người, số người như vậy đặt ở trong phạm vi toàn thiên hạ, chỉ là muối bỏ biển mà thôi.
Lại nhìn xem người ta chiến tranh, mỗi lần đều là mấy vạn đại quân, mười mấy vạn đại quân thậm chí mấy chục vạn đại quân, nếu như dựa theo tốc độ của nàng, 10 mới có thể tích góp đủ một vạn người, còn chưa đủ số lượng thương vong trong một cuộc chiến tranh của người ta.
Người có vận khí tốt đi tới thôn Điền gia tự nhiên có thể trải qua ngày lành, người khác thì sao? Hoặc là những bá tánh kia cho dù trong những năm này xảy ra chuyện, vậy cũng chỉ có thể tính là vận khí bọn họ không tốt?
Như này rốt cuộc là vấn đề của ai?
Điền Đường thật sự rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, cuối cùng đưa ra kết luận là chính bản thân nàng.
Là tầm nhìn của nàng quá nhỏ, dẫn đến hiện tại thôn Điền gia phát triển quá mức ổn định.
Nhưng dựa theo sự phát triển bình thường, rõ ràng không nên như thế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận