Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 980 -




Tin tức phủ Ninh Ký bị thất thủ đã truyền tới kinh thành, mặc kệ là quan viên hay là bá tánh đề tài xung quanh bọn họ đều là chuyện này, ngoại trừ bên ngoài phủ Ninh Ký, chính là khắp nơi đều biết sự kiện “đoạt người”, liên tiếp nhiều chuyện xảy ra ngoài ý muốn làm rất nhiều người đều kinh hãi không thôi.
Mà sau lần hoàng thượng đột nhiên hôn mê trước đó, thì không còn lâm triều nữa, lần này đột nhiên thông báo muốn thượng triều, làm các quan viên đều lo lắng.
Đề tài về phủ Ninh Ký vừa nói ra, lập tức có rất nhiều người nhỏ giọng cùng nhau nghị luận.
“Nghe nói Quảng An Vương mấy ngày nay đều ở trong phủ Ninh Ký …”
“Chẳng lẽ…?”
“Tuyệt đối không khả năng đó, Quảng An Vương và hoàng thượng là huynh đệ với nhau, cho dù như thế nào hắn cũng sẽ không làm phản, hiện giờ phủ Ninh Ký thất thủ, chỉ sợ Quảng An Vương lành ít dữ nhiều.”
“Này, không biết thế lực chiếm phủ Lâm Xuân và phủ Ninh Ký đến tột cùng ra sao?”
“Không phải nói là thế lực Nhân Vương sao?”
“Ban đầu chúng ta đều cho rằng như vậy, nhưng hiện tại xem ra chỉ sợ là không phải như thế, phải biết, năm ngoái nhi tử Nhân Vương sủng ái nhất đã ngoài ý muốn qua đời, những tiểu thế tử kia cũng không có ai gánh được trọng trách, thời gian này thế lực của Nhân Vương đang rối như một cuộn chỉ, ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể phân thân đo chiếm phủ Ninh Ký được?”
“Lại có việc này sao?”
“Chắc chắn là thật, nghe nói vài ngày trước đó Vương gia còn gọi người truyền tin trở về, trong thư cố ý nhắc tới việc này, nói phủ Lâm Xuân không đơn giản, nhưng ai biết thư của Vương gia gửi đi không được bao lâu liền mất đi liên lạc, hiện tại xem ra, thế lực mà chiếm phủ Lâm Xuân rất có khả năng là không phải người của Nhân Vương.”
Bọn quan viên đang thấp giọng nghị luận trong khu vực chờ, cho đến khi nghe tiếng lệnh triệu tập từ bên trong truyền ra, mới lập tức chỉnh lại y quan ngay ngắn, gương mặt hướng về đại điện tiến vào.
Không lâu sau đó, là tiếng kêu hô lớn.
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Khụ khụ —— đều đứng lên đi.” Hoàng Thượng ngồi ở trên long ỷ, nói xong lời, sau đó nghiêng thân nhẹ nhàng ho khan hai tiếng.
Bọn quan viên đứng dậy, đều cẩn thận ngẩng đầu nhìn thoáng qua, xác nhận tình hình sắc mặt của hắn, sau đó thu hút sự chú ý nhanh chóng cúi đầu, không nói một lời.
Sau khi Hoàng Thượng ho nhẹ, quay đầu nhìn mọi người: “Về việc phủ Ninh Ký, nói vậy các vị ái khanh đã nghe nói qua, chẳng qua trong thời gian một năm ngắn ngủn, triều đình liền mất đi cả hai phủ thành là phủ Lâm Xuân và phủ Ninh Ký, tổn thất một lượng lớn binh tướng, gần như hại đến tận gốc, không biết các chư vị ái khanh thấy thế nào?”
Hắn nói xong, sau đó trực tiếp nhìn về phía mọi người.
Bọn quan viên vẫn cúi đầu, không ai lên tiếng.
Sự việc của phủ Lâm Xuân và phủ Ninh Ký truyền tới kinh thành đã không phải một ngày hai ngày, nếu đã có được manh mối, hoàng thượng nhất định sẽ có phản ứng, nhưng cho tới bây giờ hoàng thượng đều không có phản ứng, có thể xác thật vẫn không biết sau khi phủ Lâm Xuân và phủ Ninh Ký đổi chủ, chủ tử hiện giờ rốt cuộc là thuộc thế lực phương nào.
Hoàng thượng nhìn chằm chằm vào đám quan viên, thấy không ai nói chuyện, liền nổi giận, lại ho khan hai tiếng.
Nhưng dù vậy, vẫn không có người lên tiếng.
“Như thế nào? Một vấn đề đơn giản như vậy, các ngươi đều không có ai trả lời sao? Trẫm có hỏi là thế lực phương nào đã chiếm phủ Ninh Ký và phủ Lâm Xuân sao? Nếu là lại không người đáp lại, trẫm hỏi các ngươi những người này cũng toàn vô dụng!” Thân thể hoàng thượng hơi khom, ánh mắt vẩn đục đảo qua mọi người, dán chặt ánh mắt vào từng người, sau đó chậm rãi dời đi.
Cho đến khi lại lần nữa đảo qua một người trong số đó, đối phương rốt cuộc nhịn không được bước ra ngoài.
“Hoàng thượng…… Hồi bẩm hoàng thượng , về việc có liên quan tới phủ Ninh Ký và phủ Lâm Xuân, thần cho rằng hẳn nên phái võ tướng tiến đến uy hiếp, lần này phủ Ninh Ký đổi chủ, Quảng An Vương và Thích Cố tướng quân đều bị bắt, có thể thấy được đối phương đã sớm có âm mưu, nếu không dùng tới võ lực trấn áp cùng uy hiếp, chỉ sợ là rất đoạt lại lãnh thổ trở về.”
“Hoàng thượng, thần cho rằng nếu đối phương đã sớm có âm mưu, tùy tiện phái võ tướng mang binh đi trước, chỉ sợ vẫn không làm nên chuyện gì, có lẽ có thể phái quan văn có tài hùng biện đi đàm phán, xác nhận yêu cầu của đối phương, sau đó thương lượng lại cũng không muộn.”
“Thần tán thành.”
“Thần cũng tán thành.”
“Thần cho rằng vẫn là phái võ tướng ra ngựa thì thỏa đáng hơn.”
“Thần……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận