Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1265 -




Khâu Bác Hậu không ngờ rằng Dương Thái Hoa sẽ nói được như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng nhiều lúc Dương Thái Hoa làm việc mà thiếu nghĩ, nhưng hiện tại xem ra việc Dương Thái Hoa có thể đi vào vương phủ chính là dựa vào năng lực của bản thân.
Ngay lúc này, Khâu Bác Hậu tán thành lời Dương Thái Hoa nói: “Ngươi nói rất đúng, nếu đúng là có bản lĩnh, thì đi ra trước mặt Vương gia mà thể hiện, đừng có phí thời gian nói xấu sau lưng người khác.”
“Ngươi thì sao?” Dương Thái Hoa quay đầu lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Khâu Bác Hậu rồi dò hỏi, “Ngươi cũng rất thông minh, ít nhất thì thông minh hơn ta, kỳ thật ngươi cũng có thể thử đi thể hiện trước mặt Vương gia một chút, có lẽ sẽ có thể được Vương gia trọng dụng.”
Khâu Bác Hậu chần chờ một lát, rất nhanh liền lắc đầu: “Không tìm được cơ hội nào thích hợp.”
Dương Thái Hoa cũng không có bất kỳ hoài nghi gì, gật đầu: “ Cũng đúng, Lâm Thành Phúc cũng thông minh, trong khoảng thời gian này lại giúp Vương gia không ít việc. Lập tức có chút công lao, lúc này ngươi tiến tới có lẽ Vương gia sẽ không dễ dàng tin tưởng mà trọng dụng ngươi. Vẫn nên tìm một cơ hội thích hợp, lấy sự thông minh của ngươi chỉ cần cho ngươi một cơ hội, nhất định ngươi cũng có thể được Vương gia tín nhiệm giống như Lâm Thành Phúc luôn, đến lúc đó… mà thôi, đến lúc đó khả năng ta đã rời khỏi vương phủ, đến lúc đó ta phải dựa vào nỗ lực của chính mình, không chừng lại có thể đột phá.”
Khâu Bác Hậu chỉ nghe Dương Thái Hoa nói chuyện, không phát biểu quá nhiều ý kiến.
Một lúc sau, Dương Thái Hoa vẫn thoải mái nói chuyện, nhưng Khâu Bác Hậu lại rơi vào trầm tư.
Không biết vì cái gì nhưng đối với chuyện của Lâm Thành Phúc, hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cảm giác không thích hợp này cũng chính là lý do khiến hắn không nóng lòng thể hiện mình ở trước mặt Nhiếp Chính Vương.
Dự cảm của Khâu Bác Hậu vẫn luôn chuẩn xác, đặc biệt là khi gặp những chuyện hắn không biết được, hắn luôn có một cảm giác kỳ lạ. Nhờ điều này mà hắn có thể chọn được một con đường chính xác, nhiều năm qua hắn đã dựa vào dự cảm này của mình để hoàn thành công việc. Thông thường mà nói, với gia cảnh này của hắn không đủ điều kiện để được đi học. Nhưng hiện tại hắn đã đi được như này, thậm chí còn được tiến vào phủ của Nhiếp Chính Vương.
Nên lần này, hắn vẫn tin tưởng và chắc chắn rằng dự cảm lần này của mình sẽ không sai.
Nhưng trong khoảng thời gian này, lúc hắn qua lại với Lâm Thành Phúc để tìm hiểu sự tình, nhưng hắn không thể tìm không ra bất luận sơ hở gì. Tất cả những việc làm trước mắt của Lâm Thành Phúc đều là một việc bình thường mà phụ tá phải làm. Mỗi bước đi của hắn đều chứng tỏ rằng hắn đứng ở phía Nhiếp Chính Vương và phủ Quảng Cừ, vì quốc gia mà xem xét.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui hắn vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, có lẽ điểm không thích hợp chính là từ khi Lâm Thành Phúc từ đi đến chỗ Nhiếp Chính Vương thì hắn không còn để ý tới bọn họ.
Sau một khoảng thời gian ở chung, hắn đối với Lâm Thành Phúc cũng có một chút hiểu biết. Người kia cũng không giống là một người vô tình vô nghĩa. Hơn nữa lúc ấy bọn họ ở chung tuy rằng không đến mức thân mật, nhưng tính ra cũng không tồi. Lấy địa vị bây giờ của Lâm Thành Phúc ở bên cạnh Nhiếp Chính Vương, hắn chỉ cần thuận miệng nói một câu, địa vị của hắn và Dương Thái Hoa sẽ lập tức thay đổi.
Lui lại một bước mà nói, cho dù Lâm Thành Phúc không coi trọng tình nghĩa trước kia. Lấy thân phận địa vị hiện tại của hắn, kéo thêm một phụ tá vốn cũng ở trong phủ, ngược lại có thể tăng thêm sự ấn tượng của Nhiếp Chính Vương với hắn, đối hắn mà nói điều này cũng có lợi mà không có hại.
Bởi vì rất nhiều nguyên nhân, Khâu Bác Hậu xem xét lại tình huống để biết được tính toán của Lâm Thành Phúc.
Đương nhiên lời của hắn đối Dương Thái Hoa nói cũng không phải là nói dối hoàn toàn. Có Lâm Thành Phúc châu ngọc ở đằng trước, hắn tùy tiện đi ra ngoài khoe khoang năng lực chính mình, không chỉ có không thể có được tín nhiệm của Nhiếp Chính Vương, ngược lại không cẩn thận còn sẽ thành bất lợi đối với hắn.
Thay vì cứ tính toán đi lệch hướng thì thà rằng cứ làm công việc của chính mình, chờ đợi cơ hội thuộc về hắn xuất hiện.
Lúc Khâu Bác Hậu đang suy tư, Hạ Tùng Dương cũng vô tình hỏi vấn đề này.
“Thành Phúc, trong số những phụ tá kia, có người nào là bạn tốt của ngươi không?”
“Bạn tốt?” Lâm Thành Phúc ngẩng đầu, lộ toàn bộ biểu tình trước mặt Hạ Tùng Dương, hồi lúc lâu sau mới lắc đầu, “Không có, sau khi chúng ta là tới vương phủ mới quen, có tính là bạn tốt không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận