Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 131 -




Lữ Ôn Dung ngồi ở một bên, cũng không khuyên nhiều, chỉ nói Lâm Hữu Cầm nghỉ ngơi cho thật tốt, lại trò chuyện đơn giản cùng nàng vài câu, thấy trạng thái của nàng vẫn còn chưa tốt lắm liền đứng dậy cáo từ.
Sau khi Lữ Ôn Dung rời đi, Lâm Hữu Cầm cùng Chu lão thái thái nói chuyện: “Nương, trượng phu hiện tại một mình ở trấn trên sao? Có phải là ta liên lụy hắn hay không?”
“Không thể nào, ngươi bị thương, dưỡng bệnh cho tốt đi, không cần suy nghĩ quá nhiều, nào, húp miếng cháo.”
Chung quy thân thể Lâm Hữu Cầm không tốt, tỉnh lại ăn một chút liền ngủ tiếp.
Chu lão thái thái cầm một nửa chén còn dư đi khỏi phòng, thấp giọng nói chuyện cùng Chu Phong Mộc: “Phong Mộc, ngươi hỏi thăm qua Bạch gia tiểu đại phu kia chưa, thôn Điền gia này thật sự an toàn sao?”
“An toàn.” Chu Phong Mộc lập tức gật đầu, ngửa đầu lên nhìn bà.
“Nãi nãi, Bạch tiểu đại phu nói nơi này được thần tiên che chở.”
“Nói bậy.” Chu lão thái thái nhíu mày: “Chỗ nào có thần tiên?”
“Là thật.” Chu Mộc Phong trước đó nghe Bạch Phục Linh nói rất nhiều, nhưng chưa thật sự gặp qua, lúc này thấy Chu lão thái thái nghi ngờ liền tính cùng Chu lão thái thái đi nhìn xem: “Nãi nãi, chúng ta đi nhìn thử đi, nghe nói là thôn Điền gia này rất lớn.”
Sau khi Lâm Hữu Cầm tỉnh lại, tâm tình của người trong Chu gia mới thả lỏng, lúc này mới có tâm tư chú ý đến tình huống của thôn Điền gia.
Ngoại trừ chỗ nhà gỗ ra, thứ làm người ra dễ để ý nhất trong thôn Điền gia chính là đại sảnh giao dịch, sở dĩ nhìn thấy đại sảnh giao dịch tồn tại lại thấy có sự đặc biệt chủ yếu là bởi vì vật liệu xây dựng tòa nhà này là một thứ không giống gỗ cũng không giống đá, là một loại vật chất mà rất nhiều người chưa từng thấy cũng chưa từng nghe qua.
Theo cách nói của thôn dân của Điền gia chính là toàn bộ nơi này dường như là làm ra bằng một khối bạc vậy, vào buổi tối đi ngang qua luôn cảm thấy đây là một kho bạc, nhưng những thứ này gõ lại kêu bang bang, nhìn liền biết những thứ này chắc chắn không cắn được.
Đương nhiên thật sự làm người ta phải kinh ngạc vẫn là những đồ vật bên trong đại sảnh giao dịch.
Lúc Chu lão thái thái cùng Chu Phong Mộc tiến vào, giống như lúc những người khác lần đầu tiên tiến vào vậy, trên mặt đều lộ ra biểu tình khiếp sợ, đôi mắt trợn tròn, không dám nháy mắt.
Các thôn dân trong thôn Điền gia cũng đã sớm quen với sự kinh ngạc của đám người mới tới khi thấy đại sảnh giao dịch, nhìn thấy gương mặt xa lạ còn sẽ đặc biệt dừng lại giải thích cho bọn họ một số thứ, sau khi giải thích xong thì kiêu ngạo rời đi trước vẻ mặt mê mang mờ mịt của đối phương.
Thôn Điền gia có rất nhiều thứ, cần phải dần dần mới tiếp nhận được, đương nhiên các thôn dân tán thành sự tồn tại của “thần nữ”, tất nhiên sẽ vì vậy mà tin tưởng những chuyện không tầm thường đều là do chính thần nữ ban tặng.
Buổi tối hôm nay mấy người Chu gia cùng mấy người khác được Điền Đường mang đến thôn Điền gia đều thấy trằn trọc, khó mà đi vào giấc ngủ.
Điền Đường thừa dịp buổi tối, lại làm thêm vài món ăn, giá trị kinh nghiệm của kỹ năng đầu bếp bắt đầu tăng lên, nhưng vẫn còn chưa tới được mức có thể thăng cấp, chuyện này cũng không cần quá sốt ruột, nàng có thể chờ đợi từng chút một.
Buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Phục Linh lại muốn đi đến trấn trên bán Tam Thất.
Lần này Điền Đường không đi theo nữa mà lựa chọn giao Tam Thất cho Bạch Phục Linh, trước tiên thương lượng với Bạch Phục Linh việc chia chác dựa theo tỷ lệ giá cuối cùng bán ra.
Chuyện mua bán Tam Thất này Bạch Phục Linh quen thuộc hơn nhiều so với nàng, lúc trước vốn Điền Đường muốn đi xem tình hình, nhưng sau khi trải qua chuyện ở trấn Phong Thu, nàng vẫn cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn không nên quá khoa trương.
Lần này ra ngoài, Bạch Phục Linh cũng không mang theo quá nhiều Tam Thất, giống như lần trước, tổng cộng có 500 cân.
Sau khi Bạch Phục Linh rời đi, Điền Đường bắt đầu kiểm kê lại tình huống hiện tại của thôn Điền gia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận