Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 978 -




Nhưng hôm nay, nhi tử Lưu lão hán ra ngoài làm việc từ sáng sớm nhưng đến khuya cũng không trở về.
Gia đình đều sâu lo cả đêm, sáng hôm sau nghe được một tin dữ động trời.
Phủ Ninh Ký đổi chủ!!
"Cha, chuyện này phải làm sao đây?” tiểu tức phụ nhà lão Lưu ôm tiểu hài tử ngồi trong phòng khóc thảm thiết.
Lưu lão hán cũng rất muốn khóc, nhưng lúc này hắn còn không thể khóc, dù sao bọn họ chỉ nghe nói phủ Ninh Ký đổi chủ, nhưng rốt cuộc chủ tử là ai, là tình huống thế nào thì không ai biết.
Nhưng nhi tử hắn lại làm việc trong phủ nha, phủ Ninh Ký đổi chủ thì người đầu tiên bị ảnh hưởng là sai dịch trong phủ.
Nghĩ đến tương lai không mịt mờ, tâm tình cả nhà đều được không tốt.
Nhưng tính tình chủ tử mới của phủ Ninh Ký mà vô lý thì đám sai dịch làm việc trong phủ nha nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.
Hôm đó khi cả nhà được tin, từ sáng sớm đến tối chỉ ăn chút cơm nguội và bánh đã cứng để lấp đầy bụng, thời gian còn lại đều ngồi ở cửa, chờ tin tức bên ngoài.
Bọn họ cũng muốn đi qua hỏi thăm, nhưng sợ mình hỏi thăm ngược lại sẽ gây phiền toái, chỉ có thể ngồi ở nhà không dám ra ngoài. Nhưng mãi cho đến trời tối hẳn, bọn họ cũng không nghe được bất kỳ tin tức gì.
Lưu lão hán thở dài một tiếng, là người đứng đầu trong nhà, lão lên tiếng: "Đi ngủ đi, với tình huống hiện tại, không có tin xấu cũng đã là tin tức tốt rồi, chờ một chút xem sao, không chừng sáng sớm ngày mai nó có thể trở về.”
Tiểu tức phụ Lưu gia ôm chặt hài tử, cúi đầu lau nước mắt: "Nếu tướng công xảy ra chuyện, ta cũng không sống nữa.”
"Đừng nói nữa." Lưu lão hán nghiêm mặt: "Ngươi chăm sóc hài tử thật tốt, đừng nói những lời xui xẻo vậy.”
Tiểu tức phụ Lưu gia vẫn thấp giọng khóc nức nở.
Sắc mặt lão Lưu khó coi hơn trước, lão muốn mở miệng trách cứ vài câu như thường lệ, nhưng lời nói đến bên miệng vẫn không nói ra, chỉ thở dài một tiếng: "Đi ngủ đi, ngươi không ngủ thì hài tử cũng phải ngủ, cho dù Đức Tử hiện tại như thế nào, chúng ta ngồi đây chờ cũng không thay đổi được, đi ngủ, đi ngủ đi, đừng ở chỗ này chờ thêm phiền toái.”
Tiểu tức phụ Lưu gia ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tay ôm hài tử siết chặt, nàng hơi cắn môi nhưng cuối cùng vẫn ôm hài tử đứng lên, quay đầu đi vào phòng.
Ngay khi nàng muốn vào phòng, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói.
"Đây là nhà Lưu Đức đúng không?"
Người nhà nhao nhao đứng dậy, vội vàng đáp: "Đúng vậy, đây là nhà Lưu Đức.”
Lưu lão hán cũng đứng lên, trông mong nhìn người trước mắt.
"Lưu Đức có một số việc phải làm nên tạm thời sẽ không trở về, chỗ rau và gạo này cho nhà các ngươi, còn có một túi tiền xem như là tiền lương của Lưu Đức trong khoảng thời gian này." Người bên ngoài mang mấy túi đồ vào rồi để ở trong phòng, đồng thời lấy ra một túi tiền, ánh mắt đảo qua trong phòng, giao túi tiền Lưu lão hán: "Đây là tiền tệ của thành Thần Linh, sau này phủ Ninh Ký đều sẽ dùng những tiền này mua sắm, vài ngày nữa, vật tư sẽ được đưa tới, các ngươi cầm số tiền này đi mua đồ là được.”
Lưu lão hán vội vàng đưa hai tay nhận tiền, lão ngẩng đầu nhìn đối phương: "Đại nhân, Đức Tử nhà ta có khỏe không? ”
"Hắn sẽ không sao cả, chỉ là cần huấn luyện lại một lần nữa." Đối phương nói: "Không chỉ nhà các ngươi, tất cả những người vốn làm việc trong phủ Ninh Ký đều phải huấn luyện lại, huấn luyện xong liền sẽ trở về, đồ đã đưa đến tận tay các ngươi, bọn ta còn phải đến nhà tiếp theo, sau này có vấn đề gì cứ trực tiếp đến phủ nha hỏi, sẽ có người chuyên giải đáp cho các ngươi.”
"Vâng vâng." Lưu lão hán cũng không quá để tâm mấy lời này trong lòng, dù sao người bình thường cũng không dám đi qua những nơi như phủ nha, chỉ là nghe nói nhi tử không sao cả, rốt cục lão cũng yên tâm, "Đa tạ đại nhân, đại nhân đi thong thả.”
Mấy người đến đưa đồ thấy người nhà này không còn ý kiến gì, họ khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, người nhà lão Lưu gia đều ngồi sụp xuống.
Lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần.
Lưu lão hán lên tiếng đầu tiên: "Vẫn may vẫn may, chỉ cần Đức Tử không có việc gì thì đều ổn cả, xem ra người quản phủ Ninh Ký hiện tại là người tốt.”、
Sắc mặt tiểu tức phụ Lưu gia cũng tốt hơn trước một chút, ít nhất nước mắt không còn giàn giụa, sau khi hồi thần lại nhìn Lưu lão hán: "Cha, trong cái túi kia có gì vậy?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận