Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 636 -




Đối phương vẫn khom người: "Thạch đại nhân nói "Phương bắc có thần linh”... là thật.”
Ngô Tu Kiệt đột ngột từ trên ghế đứng dậy.
"Đây là những lời Thạch đại nhân nhờ ta chuyển tới ngài, xin Ngô đại nhân nghĩ lại, thuộc hạ cáo lui.” Đối phương nói xong, không nhìn biểu tình của Ngô Tu Kiệt nữa, xoay người rời đi, cũng cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Ngô Tu Kiệt đặt hai tay lên bàn, khom lưng chống lên bàn.
Thẳng đến câu nói cuối cùng kia, hắn mới hiểu được Thạch Hùng cho người chuyển lời tới vẻn vẹn chỉ vì lời này mà thôi, tất cả lời nói phía trước, hướng về bá tánh, không thẹn với lương tâm, không muốn thấy người vô tội thương vong, cũng chỉ là làm nền, đều là vì dẫn ra một câu nói cuối cùng, cũng vì thuyết phục hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ.
"Thạch Hùng a Thạch Hùng, ngươi quả thật thông minh! Thông minh như vậy ngươi làm sao có thể dễ dàng trở mặt với Vệ gia, quả nhiên chuyện lúc trước cũng có ẩn tình khác!"
Ngô Tu Kiệt nói xong, tự mình lắc đầu.
Tiêu hóa toàn bộ những lời Thạch Hùng cho người chuyển tới, sau đó ngồi xuống bàn cầm đũa lên ăn cơm.
Hiện tại chiếc đũa trên tay hắn cũng chỉ là chiếc đũa mà thôi.
Hắn đã bị thuyết phục.

Văn Bình bị bắt, Mã Thái bị bắt, Tề Duệ Đạt bị bắt, thậm chí ngay cả Ngô Tu Kiệt cũng đã bị nhốt lại.
Ngoài tất cả bọn họ ở ngoài phủ Lâm Xuân người duy nhất nắm giữ thực quyền chỉ còn lại Thạch Hùng, cũng khiến hắn dễ dàng khống chế toàn bộ phủ Lâm Xuân như trở bàn tay.
Chủ sự rời đi, sự vụ phủ Lâm Xuân cần xử lý thập phần phức tạp, cần an bày chỗ ở cho bá tánh trong phủ thành, cần xử lý người trong phủ nha, quân binh ngoài thành cũng cần tiến hành xử lý theo từng nhóm .
Cũng may lúc trước đã có một nhóm lại một nhóm dân chúng rời đi, xét ở góc độ nào đó vẫn là làm giảm bớt áp lực cho phủ Lâm Xuân.
Thủ tục nhà ở của phủ Lâm Xuân vẫn tương tự như huyện Dương Nam và huyện Khê Lâm trước kia, người có đất ở phủ Lâm Xuân, có thể thông qua phương thức đổi hoặc bán ra, đem nhà ở của phủ Lâm Xuân bán cho trấn Thần Linh.
Cứ như vậy, Điền Đường tất nhiên có thể có được quyền sở hữu những nhà ở này ở phủ Lâm Xuân, từ đó tiến hành sửa chữa những nhà ở này, để cho chúng nó được quy về trong phạm vi khu an toàn.
Hiện tại trấn Thần Linh dần phát triển hoàn thiện, mua bán trên thị trường, nhà xưởng, trường học, bệnh viện đang chờ được xây dựng, điều này khiến cho trấn Thần Linh trở thành sinh sống hoàn thiện nhất trong khu vực.
Bất quá hiện tại phạm vi của trấn Thần Linh đã sớm không chỉ là khu vực của Điền gia thôn cùng trấn Phong Thu trước kia, từ khu an toàn lúc trước lần nữa mở rộng, sau khi đem huyện Dương Nam cũng ôm vào trong đó, phạm vi khu vực của trấn Thần Linh cũng đã bao gồm toàn bộ phạm vi của huyện Khê Lâm cùng huyện Dương Nam, thậm chí nhóm dân chúng phủ Lâm Xuân này, cũng chủ yếu là ở giữa huyện Dương Nam cùng huyện Khê Lâm, cũng không hoàn toàn nằm ở vị trí trung tâm.
Nhưng tương đối mà nói, cho dù trấn Thần Linh ở vị trí vùng ven cũng tốt hơn phủ Lâm Xuân.
Nghe nói có thể bán nhà ở phủ Lâm Xuân, vừa mới đến trấn Thần Linh, còn chưa kịp hiểu rõ về trấn Thần Linh, bá tánh không kịp đợi tư vấn đã muốn mau chóng bán nhà ở phủ Lâm Xuân đi.
Dựa vào cố gắng của Văn Bình, lúc này bá tánh mang theo gia đình rời khỏi phủ Lâm Xuân đã sớm chuẩn bị tâm lý "xa xứ", từ một khắc bước ra phủ Lâm Xuân kia, bọn họ cũng đã nghĩ đến tình huống tệ nhất, đó chính là ở dưới tình huống tay trắng, từ bỏ những ngôi nhà của mình.
Những người này đến trấn Thần Linh, cũng thấy được trấn Thần Linh rất tốt, vốn không muốn rời đi, bây giờ nghe nói còn có thể dùng phòng ở phủ Lâm Xuân để đổi phòng đổi tiền, tất nhiên là không thể cao hứng hơn, không có chút do dự đưa ra lựa chọn.
Vì chuyện này, Điền Đường đã có được hầu hết các căn nhà ở phủ Lâm Xuân chỉ trong vài ngày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận