Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 85 -




Lúc hai phụ tử Bạch gia và Mai Kỳ đang nói chuyện phiếm, bên này Điền Đường vừa vặn ở gần chỗ ở hiện tại của Bạch gia, cũng gặp được Bạch phu nhân đi theo Bạch gia đến đây.
Từ sau khi Bạch phu nhân đi tới thôn Điền gia, cũng rất ít đi ra của, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Điền Đường, cho nên không thể nhận ra thân phận của Điền Đường.
Nhìn Điền Đường chắp tay đứng ở nơi đó, Bạch phu nhân mỉm cười đến gần, cúi người chào hỏi nàng: "Tiểu cô nương, ngươi là người của thôn Điền gia?"
Từ lời nói trong miệng Bạch phu nhân, Điền Đường nghe ra nàng cũng không biết thân phận của mình, khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn đứng trước mặt nàng: “Ừ, tên ta là Điền Tam Nữ, chào Bạch phu nhân.”
"Thật ngoan." Bạch phu nhân xoa xoa tóc Điền Đường, nắm tay nàng, nói: "Nhà chúng ta có bánh ngọt, có thể cùng ta đi ăn không?"
“Được.” Điền Đường gật đầu, tùy ý để Bạch phu nhân kéo đến nhà nàng.
Mỗi một căn nhà gỗ mới xây đều giống nhau, đồ dùng bên trong cũng giống nhau, phần lớn mọi người bao gồm Điền Đường sau khi vào ở, cơ bản không có mua thêm đồ vật khác, nhưng khi Bạch gia đến đã mua thêm không ít đồ vật, đặc biệt là căn phòng mà Bạch phu nhân dẫn nàng vào, bên trong treo không ít đồ trang sức nhỏ tinh xảo, trên bàn ghế cũng có rất nhiều thứ khác nhau.
Bạch phu nhân mang theo Điền Đường ngồi xuống, đặt rất nhiều bánh ngọt xinh xắn ở trước mặt nàng, mỉm cười nhìn nàng hỏi muốn ăn cái gì.
Điền Đường cầm một miếng bánh ngọt lên, xong ngẩng đầu nhìn Bạch phu nhân: “Bạch phu nhân có phải nhàm chán hay không?”
Bạch phu nhân hơi ngạc nhiên, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Sống ở đâu cũng giống nhau, có thể sống là tốt rồi.”
Điền Đường nghiêng đầu: “Vì sao Bạch phu nhân không đi học?”
Bạch phu nhân nghi hoặc hỏi: “Đi đâu học?”
“Đương nhiên là vào học đường đọc sách, tất cả mọi người đều vào học đường đọc sách.” Điền Đường cố ý nói.
"Sao có thể chứ." Bạch phu nhân bật cười, "Trong học đường đều là nam tử, trước kia khi ta còn chưa xuất giá, cũng từng đến học đường nữ học qua vài năm, lại nói đó đều là chuyện rất nhiều năm trước."
"Ai quy định chỉ có nam tử mới có thể đi học đường? Các tỷ tỷ của ta cũng đọc sách trong học đường, tất cả mọi người ở trong học đường đọc sách." Điền Đường nghiêm túc nói, nàng không có cách thay đổi suy nghĩ của hạ nhân, nhưng đối mặt Bạch phu nhân, nếu như có thể, nàng hy vọng Bạch phu nhân có thể thay đổi suy nghĩ.
Nghe xong, Bạch phu nhân đúng thật có chút chần chờ.
Điền Đường nhìn ra do dự trong mắt nàng, mỉm cười đứng dậy: "Nếu như Bạch phu nhân nguyện ý, có thể đi ra ngoài thử, dù sao so với việc cứ ở mãi trong nhà vẫn tốt hơn."
Bạch phu nhân có chút lưu luyến không rời, tựa như Điền Đường nói, một mình nàng ở chỗ này đúng thật có chút nhàm chán, nếu không phải vì chuyện này, nàng cũng sẽ không tùy tiện dẫn một đứa nhỏ về nhà.
"Ừm, thế nhưng mỗi ngày ta bề bộn rất nhiều việc."
Điền Đường cười nói, "Kỳ thật thôn Điền gia thú vị hơn nhiều so với trong tưởng tượng Bạch phu nhân, chỉ cần Bạch phu nhân nguyện ý ra ngoài, cám ơn bánh ngọt của Bạch phu nhân, rất ngọt, ta rất thích."
Nói xong, Điền Đường xoay người ra cửa.
Bạch phu nhân đuổi theo, đưa túi nhỏ đựng bánh ngọt cho Điền Đường: “Nếu thích thì ăn nhiều một chút, sau này nếu thèm, lại đến tìm ta, ta cho người làm bánh ngọt ngon cho ngươi.”
Điền Đường vui vẻ nhận lấy, gật đầu thật mạnh: "Ừ!"
Lần này quay người lại, động tác bước đi của nàng có chút nhanh.
Người Bạch gia cũng là người tốt.
Bạch phu nhân nhìn bóng lưng của nàng nở nụ cười: "Thật sự là hài tử đáng yêu, cho nên... ta có phải cũng nên đi ra ngoài thử hay không?"
Điền Đường mang theo một túi bánh ngọt, chậm rãi đi trên đường, thẳng đến phía sau truyền đến một giọng nói đang gọi nàng.
“Tiểu muội.”
Điền Đường quay đầu lại, mỉm cười nhìn người đang đi tới: “Đại tỷ.”
Điền Đại Nữ đi tới bên cạnh nàng: “Tiểu muội, có phải chúng ta làm không đủ tốt hay không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận