Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 804 -




Phủ Quận chúa.
Quận chúa Minh Tâm ngồi sau bàn, tay cầm bút, luyện chữ phỏng theo kiểu chữ thiếp.
Đan Thúy ở bên cạnh giúp nàng mài mực.
Trong thư phòng, ngoại trừ Quận chúa Minh Tâm đang luyện chữ phát ra âm thanh rất nhỏ ra, cũng chỉ có tiếng Đan Thúy mài mực.
Bởi vì trong lòng có chuyện thắc mắc, Đan Thúy vừa mài mực vừa ngẩng đầu nhìn Quận chúa Minh Tâm mãi, nhưng cho tới tận khi Quận chúa Minh Tâm đã viết xong một tờ giấy, nàng mới mở miệng hỏi: "Quận chúa, chuyện kia..."
"Không xảy ra vấn đề gì", Quận chúa Minh Tâm ngẩng đầu lên nhìn, "Gần đây có chuyện gì phát sinh không?"
Đan Thúy có chút sửng sốt, chần chờ một hồi rồi lắc đầu: "Quả thật là không có xảy ra chuyện gì."
Quận chúa Minh Tâm mỉm cười, tiếp tục luyện chữ, vừa viết chữ vừa nói chuyện: "Chuyện trấn Thần Linh tạm thời không thể để cho người khác biết, ngươi cũng biết tầm quan trọng của trấn Thần Linh rồi, nếu để hoàng thúc biết được vào lúc này, chuyện này sẽ không xử lý được tốt."
Đan Thúy cúi đầu: "Vâng."
"Đó cũng là con đường sống duy nhất cho ngươi cùng người nhà." Quận chúa Minh Tâm ngẩng đầu, khẽ mỉm cười.
Tim Đan Thúy khẽ đập loạn một nhịp, vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc hơn lên tiếng trả lời lại: "Vâng ."
.....
Lúc này ở trấn Thần Linh, trải qua mấy ngày đầu bận rộn nhộn nhịp, công tác vận chuyển cuối cùng đã bước vào quỹ đạo, bao gồm việc người dân đưa ra nhu cầu, phân phối đơn yêu cầu, căn cứ vào thời gian tiến hành giao hàng, hết thảy đều được thực hiện đâu vào đấy.
Sau khi kho hàng được xây dựng xong, trước tiên Điền Đường cho người gỡ một vách tường, đồng thời dùng xe ngựa chuyển một ít hàng hóa về kho theo một đường ray bằng gỗ.
Những người giao hàng ít phải vận chuyển hàng hóa từ xa hơn, hiệu suất được cải thiện không ít, cũng giảm bớt được độ bận rộn và mệt mỏi, đồng thời người dân ở trấn Thần Linh cũng nhận được hàng nhanh và kịp thời hơn so với khoảng thời gian đầu.
Sau khi triển khai ngành vận chuyển, trấn Thần Linh đã có một biến hóa lớn nhất đó là người dân đi đường không còn phải mang vác khiêng nặng nữa, bước chân nhanh nhẹn nhẹ nhàng, lượng người tới sảnh giao dịch với quầy mua bán giảm xuống không ít, nhưng ngược lại lượng giao dịch mỗi ngày ở trấn Thần Linh lại tăng lên một chút.
Dù sao thời điểm trước kia, sảnh giao dịch cách quá xa nhà của rất nhiều người, mỗi lần muốn mua nhiều đồ một chút đều phải đi xa, gần một chút thì có thể đi bộ nửa tiếng đến một giờ, xa một chút thì không thể không đi xe ngựa đến điểm giao dịch.
Mà xe ngựa cũng chỉ chịu được trọng lượng có hạn, vì vậy một số người không chọn mua thứ gì đó không phải vì không có tiền mà vì họ không thể mang quá nhiều đồ, thế nên trong việc mua đồ bọn họ không thể không cân nhắc lựa chọn, khiến cho nhu cầu mua sắm cũng bị giảm xuống ở một mức độ nhất định.
Bây giờ thì đã có thể yêu cầu từ xa và giao nhận hàng hóa ngay trong ngày rồi, người dân chẳng qua chỉ cần đi bộ một chút là có thể tới khu vực bảng nhu cầu, không cần phải tự mình mang nặng, đồ cần mua nhanh chóng được trực tiếp gửi tới nhà, không chỉ là thực phẩm hàng ngày với đồ dùng sinh hoạt mà còn tạo điều kiện thuận lợi đẩy mạnh buôn bán một số hàng hóa mà ban đầu không có nhu cầu cao.
Điền Đường vốn nghĩ rằng sau những ngày đầu triển khai, nhu cầu mua hàng của người dân trong trấn Thần Linh sẽ giảm xuống, nhưng liên tiếp mấy ngày sau, đơn yêu cầu được gửi tới vẫn duy trì số lượng tương đối lớn.
Cũng may kho hàng với đường ray gỗ chỉ cần một ngày đã có thể xây dựng xong để đưa vào sử dụng, cho dù tính cả thời gian chuyển hàng về kho cũng chỉ ngắn ngủi nội trong hai ngày, khiến cho hiệu suất vận chuyển ở trấn Thần Linh tăng lên gấp mấy lần, biểu hiện ở chỗ mỗi ngày số lượng đơn yêu cầu đều không hề ít đi nhưng tất cả người giao hàng đều có thể tan làm ngày càng sớm.
Mỗi ngày lại càng bận rộn hơn so với trước, Điền Đường nhận được một gói hàng gửi từ phương xa tới.
"Nói là gửi từ kinh thành."
"Kinh thành?" Điền Đường vừa mở bọc đồ vừa theo bản năng tò mò hỏi một câu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận