Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 666 -




Chương 666:
“A? Cái gì? Làm ruộng sao? Chẳng lẽ là Thần Điền không thể dùng được nữa? Vậy phải làm sao bây giờ?”
"Bên trên cũng không có viết cái này, chỉ viết tuyển người làm ruộng, nhưng thứ được gieo trồng thuộc về trấn Thần Linh, những người đi làm ruộng mỗi ngày đều có thể nhận được tiền lương, tiền lương không chênh lệch nhiều với công việc sửa đường."
“Cái này cũng không tệ , hiện tại mỗi ngày đều có rất nhiều người báo danh để sửa đường, đều phải vội vàng đi, hơn nữa còn phải chạy lòng vòng, nếu như có thể ở một chỗ để làm việc, công việc này cũng không quá kém với công xưởng?”
"Trên đó có viết muốn tuyển người biết làm ruộng, ngươi biết làm ruộng sao?"
“Ặc... Không biết lắm......”
“Vậy ngươi khẳng định sẽ thi không đậu!”
Ở một bên của bảng thông báo, Điền Nhị Nữ đứng ở xa xa, nghiêm túc ngẩng đầu để nhìn nội dung của thông báo, từ đầu tới cuối vẫn cẩn thận nhìn kỹ vài lần, sau khi xác nhận đã hoàn toàn thuộc lòng nội dung của thông báo, nàng mới xoay người rời đi.
Không lâu sau đó, Điền Đường ở phủ Lâm Xuân cũng đã nhận được thư tín đến từ trấn Thần Linh, bên trong chính là danh sách những dân chúng báo danh đi làm ruộng lần này, đã trúng tuyển.
Trong danh sách này, Điền Đường nhìn thấy được một cái tên vừa xa lạ nhưng lại vừa quen thuộc.
Sở dĩ nói là xa lạ, cũng bởi vì trước đây nàng rất ít nhìn thấy cái tên này, mà nguyên nhân cảm thấy quen thuộc cũng là bởi vì, dưới cái tên này còn có thêm một cái tên khác.
Điền Bạch Vân.
Cái tên này là lúc đăng ký thân phận, Điền Nhị Nữ đã tự đặt cho mình.
Đi theo danh sách cùng đến trấn Thần Linh, cũng có người trúng tuyển lần này.
Cơ hồ là không lâu sau khi danh sách được đưa đến phủ Lâm Xuân, bá tánh trúng tuyển lần này cũng đã ngồi xe ngựa để đi đến phủ Lâm Xuân, ở trong những người này, Điền Đường rất dễ dàng nhìn thấy Điền Nhị Nữ.
Có lẽ đã nhận ra Điền Đường vẫn luôn nhìn chăm chú, Điền Nhị Nữ lắc đầu, ý bảo là không cần phải chào hỏi.
Điền Đường suy nghĩ một chút, dựa theo ý nguyện của Điền Nhị Nữ cũng không hề tiến lên, dựa theo quy trình đã đặt ra trước đó, trước hết là để cho người mang theo nhóm người này đi nghỉ ngơi.
Sau khi mọi người đã phân tán, Điền Đường mới chủ động đi tìm Điền Nhị Nữ.
Nàng còn chưa mở miệng, Điền Nhị Nữ đã nói: "Tiểu muội, ta thích đi làm ruộng, lần này tới nơi này, ta cũng không phải là nhị tỷ của ngươi, ta chính là một người dân bình thường, ngươi không thể không cho ta đi làm ruộng."
"Lúc trước khi ở trấn Thần Linh, ngươi đã để cho chúng ta đi học, ta biết ngươi là vì muốn tốt cho ta, nhưng ta biết mình không hề có thiên phú, cũng không học tốt những chữ ở trên sách vở kia, nhưng ta có thể làm ruộng cho ngươi, tuy rằng ruộng ta làm khẳng định cũng không tốt được như Thần Điền, nhưng ta sẽ cố hết sức, ta..."
Điền Đường chỉ đứng ở trước mặt của Điền Nhị Nữ, Điền Nhị Nữ liền nói liên tiếp về chuyện làm ruộng, sợ Điền Đường sẽ không đồng ú cho nàng đi làm ruộng, nàng đã cố ý sử dụng ngôn ngữ để đả động Điền Đường.
Ngay từ đầu Điền Nhị Nữ vẫn còn nhìn ánh mắt của Điền Đường, càng nói đến phía sau ánh mắt cũng càng phiêu, dần dần không dám nhìn chăm chú vào Điền Đường.
Cũng bởi vì như thế, nàng cũng đã bỏ qua sự nghiêm túc ở trong ánh mắt của Điền Đường.
Điền Nhị Nữ nói, Điền Đường vẫn luôn chăm chú lắng nghe, mỗi một chữ, nàng đều lắng nghe.
Hồi lâu sau, Điền Nhị Nữ rốt cuộc cũng đã đem toàn bộ ý nghĩ ở trong lòng của nàng nói xong, đây có lẽ cũng là điều mà nàng đã suy nghĩ và sắp xếp lại từ khi nàng tiến đến phủ Lâm Xuân.
Cũng cho đến lúc này, Điền Nhị Nữ mới nhìn về phía của Điền Đường, muốn thấy rõ biểu cảm của Điền Đường.
Hai người vừa nhìn nhau, Điền Đường liền tiến lên phía trước một bước, ôm lấy Điền Nhị Nữ: "Nhị tỷ, ta rất vui vì tỷ đã nói với ta nhiều lời như vậy, tỷ nói đây là việc mà tỷ muốn làm, ta tin tưởng, tỷ nói tỷ không muốn đi học, chỉ muốn làm ruộng, ta cũng tin, nhị tỷ, nhưng tỷ đừng quên lời mà ta đã nói lúc trước với tỷ, điều ta muốn thấy nhất không phải là thành tích học tập của tỷ tốt, mà là tỷ có thể luôn vui vẻ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận