Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 287 -




Trong khoảng thời gian này, xà phòng được tiêu thụ ở huyện Khê Lâm và mấy trấn lân cận, gần như tất cả những người qua tay đều kiếm được một khoản tiền rất lớn, chuyện này khiến rất nhiều người đều cảm thấy nóng mắt, trong đó bao gồm huyện lệnh huyện Khê Lâm Triệu Đồ.
Triệu Đồ là nguyên vận ba năm tiến sĩ, sau đó đi tới huyện Khê Lâm, trở thành huyện lệnh của huyện Khê Lâm, cách nay đã mười sáu năm, trong cái mười sáu năm này, hắn có rất nhiều cơ hội thăng chức, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn ở lại huyện Khê Lâm.
Đối với tình thế của thiên hạ ngày hôm nay, Triệu Đồ nhìn thập phần thấu triệt, năng lực cùng học thức của hắn vốn là bình thường, thi đậu tiến sĩ cũng là khó khăn lắm mới đạt được, lúc này mới bị đưa đến huyện Khê Lâm làm huyện lệnh, một địa phương mà trời cao hoàng đế xa.
Hắn nhìn cũng rất thoáng, tuy rằng nơi này cách kinh thành rất xa, nhưng cũng thắng ở xa.
Đặc biệt là ở thời điểm thiên hạ loạn thế như hiện giờ, hắn ở lại huyện Khê Lâm mới có thể an toàn hơn.
Thay vì hao hết tâm tư leo lên trên rồi bị rơi vào kết cục đầu người rơi xuống đất, còn không bằng ở lại huyện Khê Lâm làm "Thổ hoàng đế" của hắn, ít nhất ở trong huyện Khê Lâm, có thể do một mình hắn định đoạt.
Mấy năm nay Triệu Đồ cũng tuân theo ý niệm "không công không tội" trong đầu mà làm việc, hắn chỉ là huyện lệnh của huyện Khê Lâm, quản lý tốt bá tánh ở huyện Khê Lâm là được rồi, về phần những người dân chạy nạn bên ngoài, bọn họ có thế nào thì cũng có liên quan gì đến huyện lệnh huyện Khê Lâm hắn chứ?
Ôm tâm tư được chăng hay chớ, mấy năm nay cuộc sống của Triệu Đồ quả thật vẫn luôn rất tốt.
Lúc xà phòng mới xuất hiện, hắn còn cảm thấy đồ vật kia không có ý nghĩa gì, cũng không để ở trong lòng, chờ đến khi hắn kịp phản ứng lại, những nữ nhân ở hậu viện của hắn ta đã đánh nhau chỉ vì một miếng xà phòng nhỏ.
Lúc này hắn mới bắt đầu chú ý đến thứ đồ chơi mới xuất hiện này.
Khi chú ý đến cái này mới phát hiện không được, thứ này thế mà có thể bán ra ngoài với giá cả cao như vậy, chỉ tính riêng lợi nhuận ở huyện Khê Lâm, đây đã là một khoản tiền lớn, nếu như tính cả các huyện thành khác, khoản tiền này cũng không ít.
Vừa nghĩ tới việc ở ngay dưới mí mắt hắn mà lại bị tổn thất nhiều tiền như vậy , hắn lập tức kếu người đi điều tra chuyện xà phòng, nhưng tra tới tra lui, làm như thế nào cũng không thể tra ra nguồn gốc của xà phòng.
Thẳng cho đến lần này, mới có tin tức về “trấn Phong Thu".
"Chu Lý Viễn," Triệu Đồ nheo mắt lại nói: "Hắn người này ta đã gặp qua, nhìn qua cứ tưởng là một người nhát gan, không nghĩ tới thế mà sau lưng lại đang mưu đồ câu thương, nhưng mà cũng chỉ là một trấn Phong Thu nho nhỏ mà thôi, hắn cũng dám cho người xây dựng tường thành, sợ chết nổi lên tâm tư mưu phản.
"Đại nhân, đó chỉ là một bức tường cao."
Triệu Đồ liếc mắt nhìn hắn: "Không phải tường thành?”
"Vâng, đại nhân anh minh, đó chính là tường thành, đại nhân, kế tiếp chúng ta..."
Triệu Đồ hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nhanh chóng đi gọi người, cùng bản quan lặng lẽ đi đến trấn Phong Thu, ta ngược lại muốn xem, một người chính trực như hắn, đến cùng là ai cho hắn mượn gan hùm mật gấu, cũng dám có chút tâm tư.”
Chuyện xảy ra ở huyện Khê Lâm, Điền Đường vẫn một mực không biết gì.
Sau khi kiểm kê xong phần thưởng lần này, Điền Đường lại do dự với bàn quay may mắn, luôn cảm thấy thôn Điền gia hiện tại tựa hồ cái gì cũng không thiếu.
Thôn Điền gia phát triển đi tới nơi này, rất nhiều chuyện cũng bắt đầu thuận theo tự nhiên, mỗi lần có nhiệm vụ đối với Điền Đường mà nói cũng đều không có khó khăn, cho nên hàng ngày đại bộ phận thời gian nằng đều đi làm một ít chuyện vụn vặt nhỏ, hoặc là đi rai ngoài ruộng đồng dạo chơi, hoặc là đi trường học lên lớp, sửa lại bài thi, không thì chính là tính toán xem khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ cấp tiếp theo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận