Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 289 -




Nghĩ vậy, Điền Đường đi đến trường học tìm Du Ninh, bàn bạc với nàng về vấn đề tiêu số tiền này như thế nào.
Trong toàn bộ quá trình lẳng lặng nghe Điền Đường kể chuyện rút thăm trúng thưởng, Du Ninh nghe đến cuối cùng thì ánh mắt nhìn về phía Điền Đường có chút phức tạp: "Phần thưởng này, ta cũng không biết ngươi rốt cuộc là vận khí tốt hay là vận khí kém.”
Trực tiếp rút ra một vạn lượng bạc từ trong vòng xoay may mắn, tuyệt đối có thể tính là một phần thưởng không tệ, nhưng điều kiện tiên quyết là một vạn lượng bạc này không thời hạn.
Điền Đường thở dài: "Ai, nói không phải chứ, nhưng một vạn lượng này nếu như không tiêu hết, ta cảm thấy thiệt thòi, hơn nữa còn là thiệt thòi lớn.”
Toàn bộ thôn Điền gia, ngoại trừ Du Ninh ra, không có một ai khác nữa biết thân phận của nàng, nàng không tiện đi tìm người khác thương lượng, chỉ có thể đi tới tìm Du Ninh.
Chuyện tiêu tiền nói ra cũng không khó, nhưng trọng điểm là làm thế nào để tiêu số tiền này vào điểm mấu chốt, nếu chỉ tùy tiện tiêu lung tung một trận, khoản tiền này cũng mất đi ý nghĩa của nó.
Thật vất vả mới lấy được một số tiền lớn như vậy, Điền Đường nhất định phải đem mỗi một đồng đều dùng vào đúng chỗ.
Du Ninh nhìn Điền Đường: "Số tiền này phải sử dụng như thế nào, ngươi có ý tưởng gì không?”
Điền Đường bẻ ngón tay tính toán với Du Ninh: "Trước mắt trong tay ta có thể tiêu tiền chủ yếu bao gồm các loại bản vẽ thiết kế, phương thuốc, xây dựng nhà cửa, chế tạo vũ khí, những phương diện này cần chi phí lớn, nhưng cũng không tính là quá lớn.”
“Cho nên? "Du Ninh có trực giác là Điền Đường đã có ý tưởng, trực tiếp hỏi lại.
Quả nhiên, Điền Đường cười hắc hắc nói: "So sánh với những thứ đã nói trước đó, ta càng có khuynh hướng tiêu số tiền này vào việc mở rộng và sửa đường trên phạm vi lớn hơn, Du lão sư, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Du Ninh nở nụ cười: "Ngươi cần ta giúp ngươi làm cái gì?
Điền Đường lấy ra một quyển sổ trống đã chuẩn bị sẵn từ sáng sớm, mặt mày hơi cong lên: "Giúp ta tính toán, số tiền này phải tiêu, nhưng khẳng định không thể tiêu nhiều, cũng không thể để ta thua lỗ đúng không?”
“Không hổ là ngươi, keo kiệt! "Du Ninh cười nói, nhận lấy quyển sổ trong tay Điền Đường, xem như đồng ý.
Điền Đường giơ tay hình chữ V lên, cười hắc hắc nói: "Đa tạ đã khích lệ!
Một vạn lượng bạc nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, đặt ở trên người của một cá nhân, tuyệt đối là một khoản tiền lớn, nhưng nếu như đặt ở trên cơ sở hạ tầng, vậy thì nó cũng chỉ là một khoản tiền nhỏ mà thôi.
Thôn Điền Gia, trấn Phong Thu, tổng cộng hai khu vực và bao gồm với khu an toàn thì rộng 40 km vuông.
Mục đích của Điền Đường là biến thôn Điền gia trở thành một thành trấn lớn, bước đầu tiên phải làm chính là giải quyết triệt để các loại núi lớn núi nhỏ xung quanh thôn Điền gia.
Sau khi bản đồ khu vực an toàn xuất hiện, Điền Đường liền xác nhận sự thật núi lớn núi nhỏ xung quanh thôn Điền gia đều có thể xóa đi, một số ngọn núi lớn nhỏ trực tiếp bị di dời đi trên bản đồ, một ngọn núi lớn là 100 lượng, một ngọn núi nhỏ là 10 lượng.
Sự tồn tại của những ngọn núi này đối với thôn Điền gia mà nói là một lá chắn bảo vệ rất tốt, nhưng đồng dạng, cũng sẽ sinh ra gông cùm xiềng xích đối với sự phát triển của thôn Điền gia.
Các thành trấn lớn bình thường, đều sẽ xuất hiện ở một số khu vực bằng phẳng, chủ yếu là những nơi như vậy càng thích hợp hơn để xây dựng thành trấn hơn, bất kể là đôi với nhu cầu giao thông hay là như cầu nơi cư trú của dân cư cũng đều có thể được thỏa mãn rất lớn.
Trong khoảng thời gian này Điền Đường tuyên bố nhiệm vụ dời núi, cứ như vậy mà nhiệm được triển khai hừng hực khí thế ở trong thôn, các thôn dân cũng thành thành thật thật dời đi mấy ngọn núi nhỏ, nhưng đúng là đối với toàn bộ địa thế chung quanh thôn Điền gia cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận