Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 336 -




Lâm Thành Phúc và Lỗ Anh nhìn nhau cười, đồng thời lắc lắc đầu, mà người mở miệng ra nói chuyện lại là Lỗ Anh: “Tuy rằng thường ngày Triệu Đồ luôn không phải là người quá nghe lời, nhưng Văn Bình nhất quán đối với hắn đều là thái độ mặc kệ, chung quy huyện Khê Lâm chỉ là một cái huyện thành nho nhỏ mà thôi, không thể ảnh hưởng đến đại cục, Văn Bình không cần thiết xuống tay đối với Triệu Đồ.”
Lâm Thành Phúc gật đầu, tán thành lời mà Lỗ Anh nói: “Triệu Đồ là người rất am hiểu vuốt mông ngựa, cho dù là một người như Văn Bình người, cũng rất vui lòng khi nghe được lời hay lời tốt.”
Lý Nhị Trụ nhìn hai người: “Hai người các ngươi như thế nào lại đột nhiên trở nên ăn ý với nhau như vậy chứ ? Đặc biệt là Lỗ Anh, hình như ngươi đã thông minh hơn rất nhiều so với trước đây , ta cũng không có tâm tư phản bội, như thế nào lại không đạt tới một trăm phần trăm chứ?”
Lý Nhị Trụ là trơ mắt nhìn hai người Lâm Thành Phúc cùng Lỗ Anh phát sinh biến hóa, trước đó hắn đã biết Lâm Thành Phúc là người rất thông minh, nhưng từ sau khi trải qua chuyện trung thành, hắn cảm thấy dường như bản thân Lâm Thành Phúc đã thay đổi rất nhiều chỉ trong một đêm.
Hắn không phải không thèm những cái điểm số đó, nhưng mặc kệ hắn nỗ lực như thế nào, Điền Đường đều không có tìm hắn, hắn liền biết độ trung thành của bản thân mình khẳng định không có một đến trăm phần trăm.
Lâm Thành Phúc nhìn Lý Nhị Trụ, nghe những gì hắn nói, hắn cũng hy vọng Lý Nhị Trụ có thể trở nên cường đại hơn, chỉ có như vậy, tương lai của bọn họ mới có thể càng đi càng tốt.
Hắn suy tư một lát, khi ngẩng đầu thì trong mắt đã nhiều hơn vài phần suy nghĩ sâu xa: “Có lẽ là ngay từ lúc bắt đầu ngươi đã đi con đường không đúng, một chữ ‘ trung ’ này, ý nghĩa của nó là‘ trung tâm, trung thành, tận trung ’, nói về độ trung thành, đó là thuộc hạ đối với chủ tử, đây là sự khác biệt lớn nhất giữa ngươi và chúng ta.”
Lý Nhị Trụ cũng không ngu ngốc, sau khi Lâm Thành Phúc nói như vậy, hắn cúi đầu suy nghĩ thật lâu, khi ngẩng đầu thì cũng có hiểu được: “Là bởi vì ta không có cách nào đối đãi với nàng trăm phần trăm như thuộc hạ đối đãi với chủ tử, cho nên mức độ trung thành mới không có cách nào đạt tới mức một trăm phần trăm.”
Trong ba người, người nhận thức Điền Đường sớm nhất chính là Lý Nhị Trụ, thời điểm hắn vừa mới tới thôn Điền gia, thôn Điền gia vẫn là một cái thôn trang rách nát chân chính, hết thảy đều còn đang ở trong giai đoạn khởi bước, thậm chí là cái thân phận “Thần Sứ” này của Điền Đường cũng không có bao nhiêu người để ý tới.
Ngay lúc đó Lý Nhị Trụ cũng không có đặt chuyện này ở trong lòng, thậm chí sau này còn từng có một thời điểm giằng co với Điền Đường.
Nhưng Lâm Thành Phúc và Lỗ Anh lại khác, cơ hội để cho Lâm Thành Phúc nhận thức Điền Đường là ở trong nhiệm vụ tiêu diệt thổ phỉ, lúc ấy trong tiềm thức của hắn đã có bài phần khâm phục với Điền Đường, sau này lại có một loạt chuyện của ra, thực dễ dàng khiến cho hắn thần phục với Điền Đường.
Sở dĩ mức độ trung thành của hắn không thể đạt tới trăm phần trăm từ sớm, là bởi vì hắn thần phục không chỉ có riêng Điền Đường, mà cũng là đối với thôn Điền gia của Điền Đường, hoặc là nói là thần nữ đứng sau lưng Điền Đường.
Lúc này chỉ cần hắn hơi thêm điều chỉnh tâm tình của mình, mức độ trung thành rất dễ dàng là có thể đạt tới trăm phần trăm.
Lỗ Anh liền càng không cần phải nói, khi hắn đi vào thôn Điền gia, vốn chính là bị bắt lại đây, hơn nữa sau đó Điền Đường lại ra tay cứu nương của Lỗ Anh, bởi vậy mức độ trung thành của hắn mới có thể trong nháy mắt đạt tới giá trị cao nhất.
So sánh với Lâm Thành Phúc và Lỗ Anh, lại nhìn Lý Nhị Trụ, tất nhiên sự khác nhau trong đó cũng trở nên rõ ràng hơn.
Lý Nhị Trụ cũng cảm thấy tựa hồ như hắn đã sờ tới cái con đường kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận