Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 510 -




"Vậy ngươi để cho hài tử của ngươi về sau liền học y." Bạch Quán Chúng tiện tay cầm qua bên cạnh một quyển sách nhỏ, "Đây là ta sổ tay mà ta đã tự biên soạn trong khoảng thời gian, ta đã tự mình sao chép mấy quyển, ngươi có thể lấy về cho hài tử xem, có lẽ nó cũng có hứng thú học y.”
"Như vậy cũng thật tốt." Bệnh nhân tiếp nhận cuốn sách, "Vậy thì ta phải đa tạ Bạch đại phu, Bạch đại phu ngươi thật sự là người tốt."
Tình huống của bệnh nhân này cũng không nghiêm trọng, chỉ là không cẩn thận trong lúc ăn uống, Bạch Quán Chúng cũng đã kê đơn cho hắn một chút.
Thuốc điều dưỡng cũng rất đơn giản, giá cả lại không đắt, chủ yếu là để cho bệnh nhân có tâm lý an ủi.
Người đi bốc thuốc và đưa thuốc cho bệnh nhân như Bạch Phục Linh, cũng không có ở đây.
Trong khoảng thời gian này ở trong bệnh viện cũng đã có thêm một ít hài tử đến để bán thuốc, chuyên bốc thuốc thay cho Bạch Quán Chúng, Bạch Phục Linh vốn làm công việc giống như những hài tử đó, đã hoàn toàn có thể thoát thân ra khỏi công việc bốc thuốc vụn vặt ở trong bệnh viện.
Bạch Quán Chúng thấy thật sự cũng không còn cách nào khác, cũng hoàn toàn buông tha cho Bạch Phục Linh, không có ý định ép buộc hắn nữa.
Bạch Phục Linh học y, hôm nay nếu Bạch Phục Linh xuất hiện, hắn liền trực tiếp trừng mắt một cái.
Bạch Phục Linh cười rồi đem thuốc giao cho bệnh nhân, thu mười mấy đồng tiền lệ phí khám chữa bệnh và thuốc thang, sau đó liền ngồi ở bên cạnh Bạch Quán Chúng gọi: "Cha.”
Bạch Quán Chúng liếc hắn một cái: "Có việc thì cứ nói, đừng đùa cợt với ta.”
Bạch Phục Linh vội vàng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Cha, ta cố ý tới tìm người, lần này tới tuyệt đối sẽ là chuyện tốt.”
“Có chuyện gì?” Bạch Quán Chúng lên tiếng, cúi đầu sửa sang lại đồ đạc ở trên bàn.
"Cha, những gì ta nói đều là sự thật." Bạch Phục Linh lấy ra một cuốn sổ tay từ bàn của Bạch Quán và nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người đảo qua, nhìn chằm chằm vào tay của Bạch Phục Linh đang cầm sổ, Bạch Phục Linh cũng đã cố ý quơ quơ tay ở trước mặt hắn, "Cha, thứ giống như cái này, về sau ngươi cũng không cần phải chép tay những cuốn sách này nữa, hiện tại nhà máy in của trấn Thần Linh đã bắt đầu xây dựng rồi.”
Bạch Quán Chúng quả nhiên không chú ý đến sách, mà là nhìn vào đôi mắt của Bạch Phục Linh: "Điều ngươi nói là thật sao?"
"Thật, đương nhiên là thật, việc này so với vàng càng thật hơn."
Bạch Phục Linh cười nói, "Cha, trấn Thần Linh càng ngày càng có nhiều người, nhất định cũng có thể tìm được không ít người có hứng thú với y thuật, việc chép tay của người cũng rất mệt, về sau khi xưởng in ấn của trấn Thần Linh xây dựng xong, chúng ta liền trực tiếp đi in mấy vạn bản, mỗi người sẽ được phát một quyển, ta cũng không tin sẽ không có ai quan tâm.”
“Mấy vạn bản?” Bạch Quán Chúng bị chọc cười, liền chọc vào đầu của Bạch Phục Linh, “Ngươi cho rằng đây là cải trắng à?”
"Tuy rằng nó không phải là rau cải trắng, nhưng ta cảm thấy nếu y thuật quả thật có thể biến thành rau cải trắng. Mọi người đều có cơ hội đi học, sau đó chúng ta lại tìm ra một ít hạt giống tốt từ trong đó, tâm nguyện của người cũng nhất định có thể trở thành thực hiện, không chừng còn có thể lưu truyền thiên cổ?” Lúc trước Bạch Phục Linh còn nói rất nghiêm túc, nhưng khi hắn nói đến mấy câu sau, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy chính mình đang nói đùa.
Bạch Quán Chúng lại nghe lời của hắn: "Ngươi nói rất có đạo lý, học y vốn dĩ là một con đường rất gian nan, muốn từ trong biển người mênh mông tìm ra một người thích hợp để học y, không khác gì mò kim đáy bể cả, không bằng đơn giản là bồi dưỡng sự hứng thú của bọn nhỏ đối với việc học y, nếu không lại giống như ngươi, rõ ràng đã học y thuật nhiều năm như vậy, lại thay đổi giữa chừng.”
Bạch Phục Linh dở khóc dở cười: "Cha, người đây là đang thay đổi cách để trách móc ta hay sao?”
"Cha ngươi chẳng qua chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi." Bạch Quán Chúng cười khẽ một tiếng, "Nếu như không phải hôm nay ngươi đã mang đến cho ta một tin tức tốt, ta cũng không chỉ nói ngươi vài câu đơn giản như vậy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận