Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 196 -




Đối với chuyện buôn bán xà phòng tiếp theo ở huyện Khê Lâm, thì sẽ giao lại cho Lâm Thành Phúc phụ trách hoàn toàn.
"Điền Đường, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Bất giác, thời gian mà Lữ Ôn Dung đến học đường để học tập cũng đã trôi qua khá lâu, ban đầu phụ tử Bạch gia vẫn chưa hề quen với chuyện này, nhưng đến bây giờ đã trở nên quen thuộc với sự tồn tại của Lữ Ôn Dung, lúc rảnh rỗi, một nhà ba người bọn họ cũng có thể bàn thêm về chủ đề học tập.
Điền Đường thỉnh thoảng vẫn sẽ đến học đường để xem, trên thực tế từ sau khi Du Ninh xuất hiện, chuyện về học đường nàng cũng gần như giao phó lại hoàn toàn cho Du Ninh.
Điền Đường vẫn hiểu được đạo lý chuyện gì cũng nên để người có chuyên môn làm, từ góc độ học vấn mà nói, ở thời đại này nàng quả thực sẽ cao hơn một bậc, nhưng về trình độ học tập và trình độ giảng dạy lớp mầm, tất nhiên nàng cũng không thể nào sánh bằng Du Ninh, đem chuyện học đường giao lại cho Du Ninh mới thực sự là một chuyện đúng đắn.
Sự tồn tại của Điền Đường ở học đường không phải là một lão sư thực thụ, không bằng nói nàng càng giống với người hướng dẫn bọn họ hơn, hoặc là hiệu trưởng.
Chẳng qua có lẽ bởi vì Lữ Ôn Dung là do nàng tự mình đi mời tới, vậy nên nàng càng thêm chú ý về Lữ Ôn Dung hơn.
Lúc này Lữ Ôn Dung đã đưa cho Điền Đường một khối xà phòng, nếu như là so sánh với loại xà phòng phổ biến hiện tại thì loại xà phòng này có mùi hương và màu sắc khác biệt hơn rất nhiều.
Điền Đường nhận lấy xà phòng, sau đó liền trực tiếp để trước mũi để ngửi: "Có mùi thuốc."
"Ta biết ngươi có thể ngửi ra." Lữ Ôn Dung nở nụ cười, "Ngươi cũng biết, chúng ta ở Bạch gia đều là đại phu, gia tộc này giỏi nhất chính là chế tác sản phẩm có liên quan đến dược liệu, lúc trước khi ta vẫn chưa đến học đường để học tập, chỉ nghe nói qua các ngươi muốn chế tác xà phòng, ta cũng không có đích thân tham dự, mấy ngày nay ta cũng đã xem và hiểu được một ít, liền nghĩ nếu có thể thêm một chút hoa cỏ bên trong xà phòng, khiến cho xà phòng có thêm một số mùi thơm riêng biệt, phải chăng cũng có thể thêm vào một số loại dược liệu."
"Bạch phu nhân muốn làm xà phòng thuốc sao?"
Ý nghĩ đầu tiên của nàng chính là làm xà phòng thuốc.
Lữ Ôn Dung hơi nhíu mày: "Xà phòng thuốc?"
Điền Đường cầm lấy xà phòng, đặt ở giữa hai người: "Bạch phu nhân chưa từng nghĩ tới việc dùng một ít dược liệu để làm xà phòng trị bệnh sao? Theo ta biết, núi rừng có rất nhiều côn trùng, mùa hè sắp tới, thời tiết thì lại nóng bức, thôn dân lên núi để lộ ra cánh tay và chân, da rất dễ bị kích ứng, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nếu có thể thêm một ít dược liệu tương ứng vào xà phòng, có lẽ có thể cải thiện được hiện trạng này."
Lữ Ôn Dung trầm tư: “Còn có thể thêm một ít dược liệu khác, ví dụ như một ít dược liệu nhằm vào bệnh ngoài da.”
Điền Đường nhớ tới xà phòng mà trước đây nàng đã từng thấy qua, chủ động mở miệng nói: “Có lẽ có thể thử dùng lưu huỳnh.”
Nàng cũng không nhớ rõ cách điều chế loại xà phòng này, nhưng nàng lại biết có một loại rất nổi danh.
Nói đến loại xà phòng nổi tiếng nhất, có hiệu quả khử trùng diệt khuẩn tương đối mạnh, vậy nhất định phải nhắc tới xà phòng lưu huỳnh.
Một mặt, xà phòng lưu huỳnh thực sự hoạt động có hiệu quả, mặt khác, so với xà phòng thông thường, tên của xà phòng lưu huỳnh đơn giản hơn và dễ nhớ hơn.
Hơn nữa lúc này trong một ít sách cổ cũng có ghi chép một số nội dung liên quan đến lưu huỳnh, cũng có thể làm cho người ta dễ dàng hiểu được công dụng của xà phòng lưu huỳnh.
“Nếu thật sự có thể chế thành xà phòng lưu huỳnh, có lẽ những xà phòng này sẽ còn có một số công dụng khác, ta sẽ đi thương lượng với Quán Chúng.”
Nói xong, Lữ Ôn Dung lập tức xoay người rời đi, tựa hồ là muốn mau chóng nói với Bạch Quán Chúng về chuyện của xà phòng lưu huỳnh.
Sau khi nàng rời đi, Du Ninh đã đi tới, sau đó liền ngồi xuống trước mặt Điền Đường, rồi đặt mấy bài thi xuống trước mặt Điền Đường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận