Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 507 -




Lý Nhị Trụ quay đầu, cũng thấy Thạch Vĩ Minh ôm cải trắng chất thành núi: "Không có việc gì, bên ngoài có nhiều dân chúng như vậy, mua nhiều một chút coi như cho bọn họ có thêm cơm đi, dù sao ta còn chưa cưới thê tử, cũng không cần để thê tử ở nhà.”
Điền Đường bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới trước mặt của hai người, nhìn Thạch Vĩ Minh: "Ngươi đặt cải trắng xuống trước đi, đặt xuống đất cũng được.”
"Nhưng... Nhưng mà..." Khuôn mặt của Thạch Vĩ Minh đã bị cải trắng chặn lại, không thấy rõ biểu tình, nhưng vẫn có thể cảm giác được hắn đối với cải trắng ở trong lòng cũng có chút không nỡ.
“Để ở trên bàn đi, nếu ngươi muốn, lúc đi cũng có thể ôm thêm mấy củ cải trắng trở về, dù sao cũng là Lý Nhị Trụ dùng tiền của mình để mua.” Điền Đường nói xong, liền nhón chân lấy cải trắng cao nhất ở trong lòng của Thạch Vĩ Minh, mang lên bàn rồi đặt xuống.
Lý Nhị Trụ khom lưng xuống để nhặt cải trắng ở trên mặt đất lên, cười ha hả: "Ta không cẩn thận, không cẩn thận liền mua nhiều như vậy.”
Thấy hai người đều làm như vậy, Thạch Vĩ Minh cũng đã đem cải trắng buông, nghiêm túc nhìn về phía của hai người.
Lý Nhị Trụ chủ động giới thiệu tình hình của trấn Thần Linh và huyện Dương Nam.
Hắn không chỉ nói qua một lần, vì vậy cũng nói rất thuần thục, chẳng qua bao lâu, hắn liền giải thích tất cả mọi chuyện cho Thạch Vĩ Minh một cách rõ ràng: "Lúc trước ta cũng đã nói với ngươi, ta không phải là người của Nhân Vương, cũng không phải là người của Triệu Vương, sở dĩ ta đến để tìm ngươi cùng với cha ngươi, là bởi vì hai người các ngươi đúng là một trong số ít các tướng lĩnh thật sự đứng về phía bá tánh trong quân doanh, mục tiêu của chúng ta đều giống nhau, những việc mà ngươi cùng với cha ngươi đều không làm được, trấn Thần Linh có thể làm được."
"Thứ mà trấn Thần Linh để ý không chỉ là dân chúng của phủ Lâm Xuân, mà là tính mạng của dân chúng ở thiên hạ, nếu vẫn để cho thế lực của ba phương duy trì cục diện như hôm nay, còn có thể có rất nhiều dân chúng bởi vì vậy mà đi vào con đường chết."
"Những bá tánh đang ở bên ngoài để sửa đường, ngươi trước đó cũng đã chú ý tới, toàn bộ thức ăn của bọn họ đều do trấn Thần Linh phụ trách, ngươi không biết lúc chúng ta vừa tới huyện Dương Nam, những bá tánh ở nơi này có bộ dạng như thế nào, hiện tại bọn họ dựa vào việc sửa đường cũng chỉ nhận được ba bữa ăn cho một ngày mà thôi, nhưng đối với bọn họ mà nói, dù cho chỉ vỏn vẹn là một ngày ba bữa, cũng đều nguyện ý vì thế mà nỗ lực."
"Thứ mà dân chúng muốn cũng không hề nhiều, thứ mà họ muốn chỉ là ăn no một bữa mà thôi, bây giờ ngay cả việc này hoàng thất cũng không thể làm được, bọn họ chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể đoạt được thiên hạ, làm thế nào giành được chiến thắng trên chiến trường, lại quên mất dân chúng mới là chủ nhân thật sự của hiên hạ."
Lý Nhị Trụ nhìn Thạch Vĩ Minh, "Theo ngươi mà nói, có lẽ việc sửa đường cũng không hề có ý nghĩa quá to lớn, thế nhưng đối với mỗi dân chúng ở bên ngoài mà nói, sửa đường lại chính là con đường duy nhất khiến cho bọn họ có thể làm được để mưu sinh, làm việc để có thể ăn cơm, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, hoàng thất cũng làm không được, tự nhiên sẽ có người có thể thay thế hoàng thất làm được!"
Thạch Vĩ Minh hoàn toàn sửng sốt.
"Ngươi không cần đưa ra quyết định ngay lúc này.” Điền Đường mỉm cười để cho Lý Nhị Trụ kết thúc, "Ngươi chỉ cần biết là trấn Thần Linh thật sự tồn tại là đủ rồi, nếu lúc đó, có thể mang dân chúng tới nơi này, là có thể để cho bọn họ trải qua cuộc sống bình thường của những người bình thường, đây cũng chính là mục đích để cho trấn Thần Linh tồn tại, không hơn không kém."
Thạch Vĩ Minh ngơ ngác nhìn Điền Đường.
“Cũng không còn nhiều thời gian nữa, hôm nay hai người các ngươi đi ra ngoài cũng không tiện lắm đâu, đã đến lúc về rồi.” Điền Đường chủ động nói.
Thạch Vĩ Minh chỉ nghe thấy "Nên trở về", bỗng dưng hắn cũng đã từ trên ghế đứng lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận