Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1293 -




“Các ngươi nên biết vì sao trẫm gọi các ngươi đến đây,” Hoàng đế nhỏ giọng nói, “Phủ Thạch Khẩu và phủ Lai Phong trước sau xảy ra chuyện, đến tột cùng là bọn họ quá mức hùng mạnh hay người của trẫm quá mức nhỏ yếu?”
Các đại tần cúi đầu, không dám nói tiếng nào.
Hoàng đế lộ ra ánh mắt hung ác dữ tợn: “Như thế nào, các ngươi đêu bị câm hết sao, sao không nói lời nào cả? Hay là không dám nói?”
Các đại thần liếc mắt nhìn nhau, đồng thời quỳ xuống: “Thần không dám.”
Nói qua nói lại nhưng bọn họ vẫn chẳng đưa ra được biện pháp giải quyết nào, cũng không đưa ra được câu trả lời chân chính.
Bọn họ có thể ngồi ở vị trí này, cho dù chỉ là quan viên liều chết học hành cũng không phải thật sự ngu ngốc, ngược lại bọn họ rất thông minh, bọn họ biết được cái nào mới là phương pháp thích hợp nhất, cũng rõ ràng chính mình đang ở vị trí nào, lựa chọn con đường thế nào mới là tốt nhất.
Nhưng bọn họ không thể.
Chiến tranh sắp nổ ra, đối mặt với lực lượng hùng mạnh của thành Thần Linh và Triệu Vương, bọn họ chỉ có hai con đường trước mặt, một là nghị hòa còn hai là chiến đấu.
Nghị hòa là lựa chọn của bọn họ nhưng cách đây không lâu bọn họ đã phái quân tấn công vào thành Thần Linh, hơn nữa với tính khí của hoàng đế, hắn ta không dễ dàng từ bỏ việc chuẩn bị đánh chiếm thành Thần Linh, cũng tức là nói cho dù lần này có thể nghị hòa, hoàng đế vẫn sẽ lại phái quân tới đánh thành Thần Linh.
Nếu đúng là như vậy thì hiện tại nghị hòa cũng chẳng khác gì không làm gì cả.
Không thể nghị hòa thì cũng chỉ có thể đánh nhau, thế nhưng từ việc phủ Thạch Khẩu và phủ Lai Phong bị chiếm đóng trong một thời gian ngắn có thể thấy được phủ thành trong triều đình căn bản không có khả năng chống cự, càng không cần nói đến việc chủ động tấn công đoạt lại hai phủ thành.
Đánh giặc thì cũng cần có tướng lĩnh cầm binh mà triều đình hiện tại ở đâu ra vị tướng lĩnh thích hợp có thể mang quân đánh giặc?
Hiện giờ chỉ có thể đưa ra hai lựa chọn, hoặc là hoàn toàn từ bỏ việc tấn công thành Thần Linh, xác nhận cùng bọn họ nghị hòa thì còn có thể có một con đường sống, hoặc là nghĩ cách tìm người nhà họ Vệ về, để Vệ gia mang binh đi tấn công, với lòng trung thành của Vệ gia với triều đình, nếu như hoàng đế đích thân đi mời, có lẽ có khả năng còn đường lui.
Ai cũng biết nhà họ Vệ đã rời khỏi kinh thành nhưng không ai biết rằng thật ra bọn họ đã đi đến thành Thần Linh.
“Hoàng thượng, có lẽ chúng ta có thể nghĩ biện pháp tìm người Vệ gia quay về.” Có người thử thăm dò nói, nếu hoàng đế không chịu từ bỏ thành Thần Linh, vậy thì cũng chỉ còn một lựa chọn này thôi.
Lời này vừa nói ra, các quan viên cũng rất nhanh hưởng ứng, đều cho rằng đó là một ý kiến hay, phòng hội nghị cũng náo nhiệt hơn trước không ít, mọi người đều lên kế hoạch làm thế nào mới có thể tìm ra người nhà họ Vệ và làm sao mới có thể thuyết phục nhà họ Vệ tiếp quản binh quyền.
Mà những lời đàm luận này trong mắt hoàng đế chắc chắn là lời giễu cợt lớn nhất.
Ban đầu hắn đích thân ép buộc Vệ gia rời đi, sau đó lại sai người tung tin nói Vệ gia phản quốc, lúc này lại muốn tìm cách lôi kéo bọn họ quay trở về, không thể nghi ngờ đây chính là cái tát mạnh vào mặt hắn ta.
Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, lời đã nói ra từ trước đến nay sẽ không thu hồi, hắn là hoàng đế, cho dù hắn có làm sai chuyện gì cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận, đây là việc từ trước đến nay hắn vẫn làm, hắn cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình thay đổi suy nghĩ.
Một khi kinh thành thất thủ thì hoàng đế như hắn cũng sẽ trở nên hoàn toàn vô dụng.
Trong tình thế hiện nay, hắn nhất định phải lựa chọn một trong hai là muốn ngôi vị hoàng đế hoặc là sửa miệng, địa vị của Vệ gia từ trong miệng của những quan viên trước mắt này mà phán đoán được, nếu như muốn bảo vệ kinh thành này thì hắn chỉ có thể làm như vậy.
“Người đâu.”
“Hoàng thượng.”
“Soạn thánh chỉ, ban hành “tội kỷ chiếu”*, ta muốn tạ lỗi với thiên hạ, khôi phục sự trong sạch cho Vệ gia, cũng muốn khôi phục thái bình thịnh thế cho bá tánh thiên hạ.” Hoàng đế nhỏ giọng nói, mặc dù sau khi nói xong hắn đã bắt đầu thở hổn hển nhưng vẫn cố nén cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng.
*Chiếu thư tự trách tội mình
Sau khi nói xong lời ấy, hắn nheo mắt lại, trong lòng tính kế.
Bất luận thế nào hắn cũng phải đoạt được thành Thần Linh, chỉ có như vậy hắn mới có thể giao lưu với thần linh trong thành Thần Linh, mới có thể kéo dài mạng sống của bản thân, an ổn ngồi trên ngôi vị hoàng đế.

Bạn cần đăng nhập để bình luận