Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 844 -




Huống chi tên nàng rất bình thường, cho dù có người chặn được thư tín, cũng sẽ không nhận thấy được cái gì.
Quận chúa Minh Tâm bỗng dưng ngẩng đầu: “Ngươi có liên hệ cùng trấn Thần Linh?”
Vệ Lương Tài nhìn thấy Quận chúa Minh Tâm cũng lộ ra biểu tình khiếp sợ, tâm tình đột nhiên tốt hơn rất nhiều, trên mặt cũng có nhiều thêm vài phần tươi cười: “Thấy được biểu tình này của ngươi ta liền an tâm rồi, ta còn tưởng rằng chỉ có mỗi một mình ta bị làm cho kinh ngạc như vậy.”
Phải biết lúc ấy hắn nhìn thấy Bùi Phong Bình, đã ẩn giấu một phần khiếp sợ, nhưng bởi vì nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của đám người Bùi Phong Bình, khiến cho hắn tưởng bản thân mình quá mức đại kinh tiểu quái, cưỡng bách chính mình trấn định xuống dưới.
Sự tồn tại của Quận chúa Minh Tâm cũng vậy, thời điểm Điền Đường rời đi mới nói ra sự tồn tại của Quận chúa Minh Tâm, còn chỉ là kêu hắn đưa một phong thư, trong lòng hắn tràn đầy khiếp sợ hoàn toàn không chỗ để kể ra, lúc này nhìn thấy Quận chúa Minh Tâm cũng kinh ngạc về sự tồn tại của hắn giống như hắn vậy, tâm tình của hắn đột nhiên được cân bằng.
Vừa nhìn thấy cái này, quả nhiên không phải mình hắn quá mức đại kinh tiểu quái, mà là những người ở trấn Thần Linh đó quá bình tĩnh, ngược lại có vẻ hắn không thích hợp.
Quận chúa Minh Tâm cũng không thích hợp giống như hắn, trong lòng hắn liền an tâm rồi.
“Vì sao ngươi lại có liên hệ cùng với trấn Thần Linh, còn tự mình giúp nàng đưa thư tới.” Sự khiếp sợ trong lòng Quận chúa Minh Tâm cũng không thấp hơn Vệ Lương Tài, “Vệ gia các ngươi không phải trung thành với triều đình sao?”
“Đúng vậy, Vệ gia trung thành với triều đình, là chính bản thân ta có một chút dị tâm.” Biểu tình của Vệ Lương Tài trở nên nghiêm túc hơn một ít, nhưng rất nhanh lại lộ ra ra vẻ tươi cười, “Nhưng mà lần này ta cũng chỉ là làm một sứ giả đi truyền tin mà thôi, nếu như phong thư đã được đưa tới, cũng coi như là ta còn một ít nhân tinh của nàng.”
“Từ từ.” Quận chúa Minh Tâm gọi Vệ Lương Tài lại: “Lời nói đó của ngươi là có ý gì? Chỉ có một mình ngươi có dị tâm có nghĩa là sau này ngươi muốn đứng về phía trấn Thần Linh bên kia?”
Vệ Lương Tài quay đầu lại: “Chuyện trấn Thần Linh, còn thỉnh quận chúa bảo mật, trừ phi triều đình từ bỏ Vệ gia, nếu không Vệ gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ triều đình trước, tâm của ta có lẽ đứng về phía trấn Thần Linh bên kia, nhưng thân thể của ta, sẽ vẫn luôn chờ đợi sự lựa chọn của triều đình.”
“Chẳng sợ trong đó có một cái là đường cùng?” Quận chúa Minh Tâm nháy mắt hiểu được ý của Vệ Lương Tài.
“Đúng vậy,” Vệ Lương Tài gật đầu, hơi hơi mỉm cười, “Chẳng sợ có một cái là đường cùng.”
Quận chúa Minh Tâm nhìn hắn một hồi lâu, không thể nói nên lời an ủi gì, chỉ có thể gật đầu nói: “Được rồi, vậy ta đây chỉ có thể chúc ngươi may mắn, nhưng ta tin tưởng cuối cùng thắng lợi sẽ thuộc về trấn Thần Linh.”
“Ta cũng hy vọng trấn Thần Linh thắng lợi.” Vệ Lương Tài nói, quay đầu muốn đi, trước khi đi lại nhớ tới một sự kiện, đột nhiên quay đầu lại, “Quận chúa có biết Bùi lão cũng ở trấn Thần Linh?”
“Bùi lão?” Quận chúa Minh Tâm nhìn thẳng vào hắn, lại khiếp sợ dò hỏi một lần nữa: “Ngươi là nói Bùi thượng thư?”
“Đúng vậy, chính là Bùi thượng thư,” Vệ Lương Tài gật đầu, nhìn kỹ qua bộ dáng kinh ngạc của Quận chúa Minh Tâm, tâm tình lại tốt thêm một lần nữa, chắp tay cáo biệt, “Tin đã đưa đến, lời nên nói cũng đều nói, Vệ mỗ cáo từ.”
Nói xong, hắn không đợi Quận chúa Minh Tâm phản ứng, mở cửa sổ ra nhìn vài lần, sau khi xác nhận bên ngoài không có người, nhanh chóng xoay người ra khỏi thư phòng, lúc sau cũng không có kinh động bất luận kẻ nào, vô thanh vô tức mà rời khỏi phủ của quận chúa.
Quận chúa Minh Tâm nắm phong thư trong tay, trong lòng còn bởi vì lời Vệ Lương Tài nói mà cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía cửa sổ rộng mở sau khi Vệ Lương Tài rời đi.
Một hồi lâu, nàng mới tiến lên đóng cửa sổ lại, đồng thời cúi đầu nhìn nội dung phong thư trong tay.
Trước đó khi chuẩn bị mở thư, Vệ Lương Tài nói thẳng bốn chữ “thần sứ đại nhân”, thế cho nên lực chú ý của nàng hoàn toàn bị Vệ Lương Tài mang đi, hoàn toàn chưa kịp xem nội dung phong thư, đến lúc này, nàng mới có thời gian xem.

Bạn cần đăng nhập để bình luận