Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 619 -




“Không biết kinh thành có thể gắng gượng được bao lâu?”
Người nhà ngồi trên xe ngựa, nam nhân trung niên ngồi ở phía trước đánh xe, nghe thấy âm thanh truyền đến phía sau, không thể không thở dài một tiếng.
"Ngươi nói bậy cái gì đó, kinh thành khẳng định có thể chống đỡ được, chắc chắn sẽ ổn thôi." Phụ nhân vén rèm xe lên, trừng mắt nhìn nam nhân, nói: "Tất cả chúng ta sẽ ổn thôi, đừng nói bậy."
"Được rồi, không nói bậy, không nói bậy." Nam nhân vội vàng đáp lời, nhưng từ trong lời nói của hắn có thể nghe ra, hắn cũng không coi trọng chuyện đến kinh thành.
Phụ nhân ngoài mặt cứng rắn, tay lại nắm chặt rèm xe, giơ tay ôm hài tử đang ngồi bên cạnh nàng vào lòng: "Không sao đâu, có cha nương ở đây, đừng sợ."
Hài tử vùi vào ngực phụ nhân, nhẹ nhàng đáp ứng.
Phụ nhân ngẩng đầu lên, đối diện với nam nhân trung niên đánh xe.
Nam nhân lặng lẽ thở dài.
Phụ nhân không muốn nhìn tình hình này, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, đột nhiên, nàng mở to mắt, giơ tay lên chỉ về phía xa: "Này, ngươi xem ở đó đang làm gì?"
Nam nhân nhìn theo hướng ngón tay của phụ nhân chỉ, theo bản năng dụi dụi mắt.
Bọn họ đại khái biết huyện Dương Nam ở đâu, nhưng những người phía trước đi theo hướng khác, tựa hồ có người đang cố ý dẫn đường.
Nam nhân cố ý giảm tốc độ, muốn thấy rõ phía trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mắt thấy càng ngày càng gần, hắn càng siết chặt dây cương, thậm chí nhịn không được thấp giọng oán giận: "Con đường này cũng quá tốt rồi, ta đã giảm tốc độ mà còn có thể đi nhanh như vậy."
Phụ nhân vỗ nhẹ lên vai hắn: "Sớm muộn gì cũng phải đi, ngươi cẩn thận chút.”
Lúc này, xe ngựa đã đến gần, rốt cục hai phu thê cũng thấy rõ phía trước, giống như bọn họ suy đoán, quả nhiên phía trước có người dẫn đường.
Thấy xe ngựa đến, bên kia có người đi ra, chắp tay: "Hai vị, cách đây không lâu bên kia bị sét đánh khiến một gốc đại thụ bị đánh ngã, cản ở giữa đường, chỉ sợ tạm thời không cách nào đi từ bên kia tới huyện Dương Nam. Lâu huyện lệnh cố ý bảo chúng ta chờ ở chỗ này, xe ngựa của các ngươi muốn đi huyện Dương Nam, không ngại đi con đường này, đi một vòng cũng có thể đến huyện Dương Nam.”
Nghe đối phương nói như vậy, hai vợ chồng lập tức thả lỏng, vội vàng cảm tạ: "Đa tạ, may mà Lâu đại nhân gọi các người tới, nếu không chúng ta đều đi về phía bên kia, chỉ sợ ngay cả quay đầu cũng không được."
"Không cần khách khí, vậy ta không quấy rầy các vị lên đường nữa, xin hãy đi lối này." Người đứng chắn nhường đường để cho xe ngựa của bọn họ đi.
Hai phu thê lại nói cảm ơn, lúc này mới đánh xe ngựa đi về phía trước.
Bọn họ không biết, dọc con đường này cũng phát sinh chuyện tương tự.
Tính theo nhân số, hiện giờ trấn Thần Linh có hơn vạn người, diện tích hơn 300 km2, mà dân số ở phủ Lâm Xuân, bỏ qua binh lính, kỳ thật tổng cộng cũng chỉ có hơn vạn bá tánh, lần này mấy gia đình kéo đến huyện Dương Nam ước tính cũng chỉ mấy ngàn người mà thôi.
Lấy diện tích trấn Thần Linh bây giờ, nhận thêm mấy vạn người cũng đủ, huống chi chỉ là mấy ngàn người, thế này còn chưa đủ để trấn Điền Đường tăng số lượng cư dân cần thiết.
Bá tánh phủ Lâm Xuân cũng không đến theo từng đợt mà lại tràn vào.
Mấy ngàn người di chuyển, rồi tụ tập rồi lại di chuyển, dù cho trấn Thần Linh cũng cần thời gian cùng không gian tiếp nhận.
Huyện Dương Nam thuộc phạm vi quản lý của phủ Lâm Xuân, con đường chính từ huyện Dương Nam đến phủ Lâm Xuân không tính là quá dài, nhưng cũng không ngắn, ưu điểm khi đi theo đường chính có thể tiết kiệm được nhiều thời gian, nhưng cũng không có nghĩa là chỉ đi theo con đường này mới có thể đến huyện Dương Nam.
Huống chi những bá tánh này cũng không nhất định phải tới huyện Dương Nam, nếu đến bất cứ nơi nào ở phạm vi khu an toàn trong trấn Thần Linh đều tính là bước vào địa giới của trấn, đến lúc đó sắp xếp bá tánh sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Cũng bởi vậy, trên đường chính này rải rác rất nhiều linh canh, họ lấy đủ loại lý do đưa những bá tánh này tản ra, để cho bọn họ từ nhiều phương hướng khác nhau đi vào trấn Thần Linh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận