Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 302 -




"Thần sứ đại nhân..."
"Nơi này là phủ Lâm Xuân?" Thấy rõ tình hình bên ngoài, phản ứng đầu tiên của Điền Đường chính là hoang mang.
Phủ Lâm Xuân tốt xấu gì cũng là châu phủ cấp một, tương đương với cấp thành phố hậu thế, Điền Đường vốn cho rằng phủ Lâm Xuân nhất định sẽ tốt hơn huyện Khê Lâm rất nhiều. Nhưng nàng làm sao cũng không nghĩ tới nhìn thấy lại là cảnh tượng rách nát như thế này.
Bọn họ thậm chí còn chưa vào phủ Lâm Xuân, chỉ mới đứng ở bên ngoài, đều có thể cảm giác được toàn bộ không khí trầm lặng của phủ Lâm Xuân.
Cái khác không nói, cho dù là huyện Khê Lâm lần đầu nàng tới, thời điểm nhìn thấy nhóm lưu dân ở bên ngoài huyện Khê Lâm, cảnh tượng cũng không chấn động như lần này.
Nghiêm khắc mà nói, ngoại trừ tổng thể kiến trúc bên ngoài của phủ Lâm Xuân có to lớn hơn, ở phương diện khác, phủ Lâm Xuân thậm chí còn kém hơn cả huyện Khê Lâm.
Điền Đường từng cho rằng huyện lệnh Triệu Đồ tự quét tuyết trước cửa huyện Khê Lâm đã rất kém, nhưng nhìn thấy phủ Lâm Xuân như vậy, nàng lại đột nhiên cảm thấy Triệu Đồ như thế cũng đã không tệ.
Triệu Đồ thân làm huyện lệnh quả thật rất thất bại, đối với lưu dân mà nói, chuyện Triệu Đồ đóng chặt cửa thành tương đương với việc ép bọn họ vào đường cùng, nhưng ít nhất hắn bảo đảm bá tánh huyện Khê Lâm có thể sống những ngày an cư tốt đẹo.
So sánh, Văn Bình tựa hồ còn kém cỏi hơn so với Triệu Đồ.
"Thần Sứ đại nhân, chúng ta còn đi vào nữa không?" Lỗ Anh ở một bên nói.
"Đi thôi, ít nhất cũng phải đi đón nương ngươi ra." Điền Đường nhìn hắn một cái, quay đầu nhìn Bạch Quán Chúng nói: "Bạch đại phu, lần này vất vả ngươi tạm thời phải làm gia gia.”
Bạch Quán Chúng vuốt râu: "Không vất vả, có thể làm gia gia của thần sứ đại nhân, lần này Bạch mỗ ra ngoài cũng coi như kiếm lại vốn.”
Điền Đường bật cười: "Vậy gia gia, chúng ta vào thành đi."
Lần này tới phủ Lâm Xuân, bọn họ trực tiếp ngụy trang thành người một nhà, bởi vì một ít chuyện quan trọng, cố ý tới phủ Lâm Xuân thăm người thân.
Điền Đường và Chu Phong Mộc là hài tử nhỏ nhất, Lỗ Anh và Ứng Liên giả làm phu thê, Bạch Quán Chúng thì giả làm gia gia.
Nghiêm túc mà nói thì Lỗ Anh cùng với Ứng Liên tuyệt đối sẽ không thể có hài tử bằng tuổi Điền Đường cùng Chu Phong Mộc, Bạch Quán Chúng cũng không có khả năng sinh ra một hài tử lớn như Lỗ Anh này.
Chỉ là bản thân Lỗ Anh cùng với Ứng Liên vẫn luôn màn trời chiếu đất, lại thêm nguyên nhân khác ảnh hưởng, so tuổi thật của bọn họ thì lớn hơn rất nhiều, hơn nữa thời buổi này phổ biến chuyện sinh hài tử lúc còn trẻ, chỉ cần nói tuổi của bọn họ lớn hơn một chút, là có thể lừa dối qua cửa.
Về phần Bạch Quán Chúng, tuổi của hắn kỳ thật mới hơn 40, cũng không đến mức có con cháu lớn như vậy, nhưng hắn hành nghề y nhiều năm, trên người tự nhiên có một cỗ ý vị tiên phong đạo cốt, trên mặt lại vẽ vài nếp nhăn, trang điểm qua, cũng có thể miễn cưỡng lăn lộn với lão nhân.
Thời điểm bọn họ đến, đều cố ý làm cho mình tiều tụy hơn một chút, đặc biệt là Lỗ Anh, Bạch Quán Chúng vì muốn hắn trở nên tiều tụy hơn, mất không ít công phu ở trên người hắn, lại để cho hắn ngụy giả ho khan lao phổi, để tránh khỏi sự chú ý của phủ Lâm Xuân.
Khi đi đến ngoài cửa thành, thủ vệ quả thật ngăn bọn họ lại.
Bạch Quán Chúng lấy ra lộ dẫn* đã sớm chuẩn bị sản cho Chu Lý Viễn.
lộ dẫn*
(*): Trong triều đại nhà Minh có một quy định như vậy: bất cứ ai cách xa nơi cư trú của họ hàng trăm dặm, cần phải được chính quyền địa phương cấp một loại thư giới thiệu , giấy thông hành và các công văn khác, được gọi là lộ dẫn
(*): Trong triều đại nhà Minh có một quy định như vậy: bất cứ ai cách xa nơi cư trú của họ hàng trăm dặm, cần phải được chính quyền địa phương cấp một loại thư giới thiệu thư giới thiệu , giấy thông hành giấy thông hành và các công văn khác, được gọi là lộ dẫn
Lỗ Anh đúng lúc ho khan hai tiếng.
Lúc này bệnh phổi nghiêm trọng hơn nhiều so với hiện đại, thủ vệ thấy hắn ho khan, nhanh chóng nhìn lộ dẫn, sau khi xác nhận lộ dẫn không thành vấn đề, lui về phía sau một bước trả lại lộ dẫn cho Bạch Quán Chúng, sau đó khoát tay cho người đi vào, không hề che giấu sự ghét bỏ ở trên mặt.
Bạch Quán Chúng tiếp nhận lộ dẫn, đang muốn cảm ơn, đối phương lại lui vài bước, cách bọn họ rất xa, còn nghiêng đầu nói nhỏ qua tai với người bên kia, vừa nói vừa quay đầu nhìn bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận