Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1211 -




Chương 1211:
“Vâng.” Hứa Liên chắp tay lại, lập tức chọn ra ba người, đưa theo ngựa và xe ngựa đến chuồng.
Một lúc lâu sau, Hứa Liên đem ngựa gửi đi hết, liền quay lại chỗ của Điền Đường bẩm báo: “Đại nhân, trong chuồng ngựa không có con ngựa nào nhìn quen mặt cả, e là bọn họ vẫn chưa đến đây.”
Điền Đường cau mày, ngẩng đầu lên nhìn bảng tên trên cổng thành, phía trên đúng thật là có đề ba chữ “Huyện Thanh An”.
“Tuy chúng ta đã hẹn trước sẽ gặp nhau ở đây, nhưng thời gian này Nhị Nữ dốc hết tâm sức lên chuyện canh tác trồng trọt, lúc trước chúng ta đến trễ một ngày, có lẽ là nàng nôn nóng muốn xem đất canh tác nên đã đi trước rồi,” Điền Cúc Hoa đáp, “Hiện giờ trời cũng đã tối rồi, bây giờ chúng ta cũng đang ở thành Thần Linh, Nhị Nữ nhất định sẽ không sao, chi bằng cứ nghỉ ngơi ở đây một đêm trước đã, sáng mai hẵng xuất phát đi tìm đám người Nhị Nữ.”
“Cũng được,” Điền Đường gật đầu, “Vậy tối nay chúng ta cứ nghỉ lại đây một đêm đi.”
Hai người vừa nói vừa đi vào huyện thành trước, Hứa Liên dẫn theo người rất nhanh cũng đã đuổi kịp được họ.
Cảnh tượng ở bên trong huyện thành còn náo nhiệt hơn lúc ở bên ngoài.
Rẽ sang một góc , liền thấy một con hẻm nhộn nhịp với rất nhiều sạp hàng, các sạp hàng khác nhau có những món đồ khác nhau, nhưng phần lớn đều là là đồ ăn.
Mùi thơm của thức ăn lan tỏa khắp nơi trong không khí, từng chút từng chút len lỏi vào mũi của họ.
Lại nhìn thấy huyện thành đang ở trước mắt, tuy rằng nhà cửa cũng cũng có chút sập xệ, nhưng đại đa số nhiều nơi đã được bảo vệ rất tốt, trên gương mặt của bá tánh nơi đây ai ai cũng có một nụ cười rạng rỡ.
Đi được một lúc, Điền Đường liền cảm thấy tâm trạng thư thái thanh thản khi đứng ở nơi đây: “Không ngờ rằng trong lúc thời thế loạn lạc như vậy, lại còn tồn tại một mảnh đất yên bình thế này, dường như không cần phải tu sửa lại nơi này quá nhiều.”
Nàng vẫn còn nhớ phản ứng của bản thân vào lần đầu tiên đến huyện Dương Nam, thật sự là kém quá xa rồi.
“Đồ ăn ở đây thơm thật đó.” Điền Cúc Hoa không nhịn được thốt lên.
“Đúng đúng đúng,” Chu Hồng liên tục gật đầu, “Thật sự rất thơm, thơm quá đi, lúc ta còn ở còn ở phủ Tuyên Hồ, chưa từng được ngửi qua mùi hương nào thơm đến như vậy, cuộc sống ở đây thật sự rất tốt, đến cả ta cũng muốn sống ở đây mất rồi.”
Câu này của Chu Hồng vừa được nói ra, Điền Đường đang chìm đắm trong bầu không khí bình yên mà nào nhiệt của huyện Thanh An cũng hoàn hồn trở lại.
Nàng và Điền Cúc Hoa nhìn nhau, từ ánh mắt của đối phương cả hai đều nhận ra được rằng họ đều có suy nghĩ giống nhau.
Nhà của Chu Hồng ở phủ Tuyên Hồ, lại ở phủ nha của tri phủ làm nha hoàn sáu năm, theo lý mà nói cuộc sống của nàng không hẳn là quá tốt, nhưng cũng không quá tệ, trên thực tế thân là nha hoàn của tri phủ phủ nha, cuộc sống của nàng có thể sẽ tốt hơn so với đại đa số người bình thường.
Mà nếu đã là nha hoàn của tri phủ, ít nhiều gì thường ngày nàng cũng sẽ có cơ hội đi dạo xung quanh phủ Tuyên Hồ.
Nhưng dáng vẻ này của nàng, lại nhìn lại tình cảnh của huyện Thanh An lúc này, không ngờ lại thốt ra được ý nghĩ muốn sống ở nơi này, có thể thấy rằng trong thâm tâm nàng thì huyện Thanh An thật sự tốt hơn phủ Tuyên Hồ rất nhiều.
Cũng chính vì như vậy, ở đây mới có điều gì đó không đúng.
Huyện Thanh An vốn là một huyện thành thuộc sự cai quản của phủ Tuyên Hồ, cho dù là sản lượng lương thực ở nơi đây có phong phú đến mấy, thì cuộc sống ở đây cũng không thể so sánh được với một nơi vốn là phủ thành như phủ Tuyên Hồ, dù gì triều đại này cũng tồn tại theo hình thức hạ cấp nuôi dưỡng thượng cấp, cũng giống như huyện Du Thuỷ vậy, huyện Du Thuỷ dù nằm gần hồ nước ngọt, cũng có ưu thế của thiên nhiên, nhưng cuộc sống của bá tánh nơi đó cũng không thật sự tốt.
Theo như những gì Dương Mộc đã nói, chính bởi vì ưu thế của huyện Du Thuỷ rất tốt, nên mỗi năm vật tư và ngân lượng mà huyện thành này phải giao nộp cũng cao hơn những huyện khác một chút, những gì còn lại, cũng chỉ vừa đủ cho bá tánh của huyện Du Thuỷ có cái ăn cái mặc, cơm no ngày hai bữa mà thôi.
“Trước kia lúc ở phủ Tuyên Hồ, Dương Mộc không hề nhắc đến ở huyện Thanh An lại có chuyện thế này.” Điền Đường đáp lại, nhớ đến những lời Dương Mộc từng nói trước đây, hắn luôn nói những thứ rất tốt đẹp về huyện Thanh An, nhưng đối với tình hình thực tế của huyện Thanh An thì lại không có hiểu biết quá nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận