Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 554 -




Sĩ khí của binh lính trong quân doanh phủ Lâm Xuân dường như trong khoảng thời gian ngắn đã tốt hơn rất nhiều.
Văn Bình nhìn thấy tình huống như vậy, còn cố ý đến tìm Thạch Hùng để hàn huyên một chút, khen ngợi phương pháp này của hắn, nói thẳng rằng chuyện đổi ca này quả thật cũng đã có hiệu quả rất lớn, còn bảo Thạch Hùng không ngừng cố gắng, sau đó còn phải tiếp tục làm tốt công tác đổi ca, kích thích sĩ khí của quân binh.
Phản ứng của Thạch Hùng cũng chỉ là mỉm cười, sau đó là bình tĩnh gật đầu, đồng ý thỉnh cầu đặc biệt của Văn Bình.
Lúc rời đi, Thạch Hùng còn quay đầu lại để xác nhận thử, thấy Văn Bình vẫn mang vẻ mặt cổ vũ, sau đó liền nghiêm mặt lần nữa rồi mới gật đầu.
Hắn không nghĩ tới lại có một thỉnh cầu như vậy.
Cơm đã được đưa tới tận miệng, nếu hắn vẫn còn không đồng ý, chẳng phải là quá không biết điều sao?
“Văn đại nhân cứ yên tâm, chuyện đổi ca, hạ quan sẽ để ở trong lòng.”
“Được.” Văn Bình gật đầu, “Đổi ca càng nhiều, cũng sẽ cổ vũ sĩ khí tốt hơn.”
Thạch Hùng ôm quyền: "Vâng!”
Lúc ra khỏi cửa, Thạch Hùng ngẩng đầu nhìn trời.
Cái gọi là thiên thời địa lợi nhân hòa, đại khái cũng không có gì hơn, vị thần sứ đại nhân kia không hổ danh là người được thần nữ che chở!

"Tào Thiên!"
“A... A.” Tào Thiên hoàn hồn, hắn nhéo mặt mình thật mạnh, đau đến mức phải vội vàng che lại.
“Ha ha ha ha, có phải là ngươi đã nhìn thấy thứ gì tốt đó rồi phải không?” Trác Minh cười nói.
Trên mặt Tào Thiên vẫn mang theo vẻ không thể tin nổi, trả lời: "Ta giống như là đã thấy được rất nhiều thứ tốt đến mức đáng sợ?”
“Vậy mặt của ngươi có còn đau hay không?” Trác Minh mỉm cười.
Tào Thiên liên tục gật đầu: "Đau, đương nhiên là đau, ta vừa rồi đã tự động thủ với mình, có thể không đau sao?”
Nói xong, hắn còn xoa xoa mặt của mình, cho dù đã một lúc sau, mặt của hắn vẫn còn đau.
Lại một lát sau, Tào Thiên đã đặt tay ở trên mặt mình, hắn trừng to mắt: "Lại không đau nữa rồi, sẽ là thật hay là giả đây?”
Trác Minh nở nụ cười: "Giả cái gì chứ, ngươi đau đến tê cả mặt rồi, nếu không ngươi thử véo ở chỗ khác thử xem."
Tào Thiên giơ tay lên, sau đó cúi đầu tìm chỗ thịt non trên người mình, hắn đã định véo thử xem.
Trác Minh cũng không ngăn cản, chỉ nhìn Tào Thiên lần lượt véo mình, cho đến khi hắn véo hết thịt non ở trên người của mình, đau đến tê dại thì mới thôi.
Cứ như vậy qua lại nhiều lần, Tào Thiên rốt cuộc cũng tin rằng những thứ mà hắn nhìn thấy đều là sự thật.
Hai người ngồi ở trong lều trại.
Tào Thiên xác nhận tình huống là thật thì mới nhìn thẳng Trác Minh: "Bọn họ nói để cho ta tự mình lựa chọn, có muốn đi đón người nhà tới hay không, nếu như nhà ở tương đối xa, bọn họ sẽ phái người đi đón."
"Đồng ý đi." Trác Minh lập tức nói như thể là chuyện đương nhiên, kích động nắm chặt tay, "Trấn Thần Linh tốt như vậy, nhất định phải đón bọn họ, sau đó đón cha nương của ta đến, bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng cao hứng, ngày tốt như vậy ta thật sự vô cùng trông mong.”
"Nhưng mà..." Tào Thiên xoa mặt, khẽ rít lên một tiếng, chỗ bị đau cũng trở nên tê dại, xuất hiện một mảng bầm tím, cho dù chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, liền bắt đầu cảm thấy đau.
Trác Minh nghi hoặc nhìn hắn.
Tào Thiên cúi đầu, giơ hai tay lên để ôm ót, đầu đập vào đầu gối: "Ta cũng muốn cha nương của ta tới đây, nhưng bọn họ chỉ muốn nhìn thấy ta có được tiền đồ, hy vọng ta có thể làm rạng rỡ tổ tông, nếu để cho bọn họ biết ta phản bội lại triều đình, nhất định họ sẽ đánh chết ta!”
Trác Minh ngơ ngẩn, làm sao cũng không nghĩ tới Tào Thiên lại nghĩ đến chuyện này, hắn muốn nói là trấn Thần Linh rất tốt, nhưng...
Thứ mà người nhà Tào Thiên muốn cũng không phải thứ này.
Lựa chọn trấn Thần Linh, cũng có nghĩa sẽ đi làm đào binh.
Đổi lại là hắn, có lẽ hắn cũng sẽ không có cách nào để quyết định.
Nhưng lúc này hắn hoàn toàn không có tâm tư để suy nghĩ về quyết định của Tào Thiên, mà là đứng ở lập trường của chính hắn, để hỏi về vấn đề mấu chốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận