Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 561 -




“Nương…”
Trong tiểu viện đổ nát xập xệ, một nữ nhân trung niên đang bó củi, sau khi nghe thấy âm thanh thì ngoảnh đầu lại, cười nhìn về phía nhóm nữ nhi để vừa trở về.
Đúng lúc này thì hàng xóm ở bên cạnh nhô đầu ra, ánh mắt quét ba nữ tử từ trên xuống dưới một lượt.
“Lưu đại nương, ngươi có tận ba nữ nhi, sau này sẽ được hưởng phúc thoải mái rồi.”
“Ngươi nói cái gì vậy?” Lưu đại nương nắm chặt thanh gỗ, nhìn thẳng vào đối phương.
“Này cũng đâu phải chuyện to tát gì, ta chỉ tùy tiện nói chuyện phiếm với ngươi thôi không được sao?” Đối phương cười, lại nói: “Ngươi xem xem bây giờ chiến tranh xảy ra ở khắp mọi nơi, nữ nhân thì ít, người tặng lễ vật hỏi han thì nhiều. Ý của ta là, chi bằng lúc này tranh thủ gả các nàng ra ngoài, chắc chắn có thể thu được không ít sính lễ. Ba nữ nhi này của ngươi có thể lấy được ba phần sính lễ, đến lúc đó ngươi có thể mua một căn nhà mới cho nhi tử cưới vợ. À đúng rồi, thiếu chút nữa thì quên mất, nhi tử nhà ngươi vào quân doanh ắt hẳn sẽ gặp không ít hiểm nguy…”
Lưu đại nương nghe đến đó, lại không muốn phải nghe thêm những lời vô nghĩa như thế nữa nên giơ gậy gộc lên đánh về phía đối phương.
Đối phương lập tức rụt đầu về, vừa thấy đã biết đây không phải là lần đầu tiên xảy ra chuyện như này.
“Nương, người đừng tức giận nữa, không đáng để làm vậy.” Đại nữ nhi vội vàng chộp lấy thanh gỗ trong tay Lưu đại nương rồi nói: “Nàng ta cố tình chọc tức người.”
Lưu đại nương bực tức ném thanh gỗ trong tay xuống đất, nhổ một ngụm nước bọt ra ngoài rồi nói: “Nếu không phải do chúng ta còn muốn ở đây lâu dài thì ta đã định túm lấy tóc nàng ta rồi đánh cho một trận rồi. Không sao đâu, chúng ta chờ, chờ đệ đệ của ngươi trở về rồi chúng ta sẽ tìm nàng ta tính sổ!”
Nữ nhi tất nhiên là liên tục gật đầu phụ họa nói: “Đúng đúng đúng, đợi đến lúc đệ đệ trở về rồi chúng ta sẽ đi tìm nàng ta, xem nàng ta còn dám nói mấy lời khó nghe nữa không.”
Hai mẫu tử nói chuyện xong thì trong mắt đều lộ ra vẻ chán nản.
Chính các nàng đều biết rất rõ rằng, trừ khi ngày nào đó các nàng triệt để rời đi, nếu không thì vẫn phải nghe mấy lời khó nghe như thế. Người ta thường nói bà con xa không bằng láng giềng gần, nhưng theo tình hình hiện tại mà nói chính là liên miệng cãi nhau. Nếu thật sự bất ổn đến mức về già sẽ không qua lại nữa thì có lẽ về sau lúc thực sự xảy ra chuyện rồi sẽ không dễ mà đi xin sự giúp đỡ đâu.
Đời này Lưu đại nương sinh được ba nữ nhi, đứa con nhỏ nhất là nàng vì huyết mạch của Lưu gia mà liều mạng sinh ra.
Ai ngờ đứa con mới sinh ra chưa được bao lâu thì trượng phu nàng đã bất ngờ qua đời. Sau này vất vả lắm nàng mới nuôi nấng được nhi tử đến độ tuổi thiếu niên, lúc đó đã có thể phụ giúp gia đình kiếm sống nhưng người của Lưu gia vốn luôn hòa nhã lại đột nhiên trở mặt, ép buộc nàng để đứa con ở lại Lưu gia, mang theo ba nữ nhi còn nhỏ dại rời đi.
Nàng đã từng cầu xin, đã từng quỳ xuống, khóc đến sức cùng lực cạn, cũng đã xin sự khoan dung của từng người trong Lưu gia, hy vọng bọn họ có thể chiếu cố ba nữ nhi của nàng cho phép chúng ở lại, chỉ cần các con được ở lại thì nàng nguyện ý rời đi.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa thì nữ nhân ở trong mắt bọn họ đều không được coi là con người mà chỉ là một món hàng bị lỗ.
Kể từ ngày đó trở đi, nàng đã biết cầu xin người khác cũng vô ích, nàng liều mạng sinh con, chỉ có nhi tử mới được xem là người chân chính, vậy nên trừ bỏ đứa con ấy ra, người làm mẹ là nàng chẳng là cái thá gì cả.
Cũng trong ngày hôm đó, nàng đã trò chuyện rất nhiều với nhi tử 12 tuổi của mình.
Ở độ tuổi 12 nên hắn đã biết những gì cần phải biết, lựa chọn cuối cùng ra sao cũng là do chính hắn tự quyết định.
Cũng may nhi tử của nàng hiếu thuận, lựa chọn đứng về phía bọn họ.
Kể từ ngày đó, Lưu đại nương kiên quyết cắm rễ tại ngôi nhà này, không cho phép bất cứ người nào của Lưu gia tiến vào, cũng hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Lưu gia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận