Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1063 -




Sau khi đi tới đi lui mấy chuyến, hắn đứng lại trước mặt Hạ Tùng Dương: “Lúc trước ngươi vừa trở về đã nói gì vậy?”
Hạ Tùng Dương nhìn vẻ mặt của hắn, ý thức được gì đó, nhanh chóng thu liễm thần sắc, nghiêm túc nói: “Bệ hạ, người có thần linh được thiên hạ, nhưng duy chỉ có người được mới thật sự có được thiên hạ, có lẽ đây là ưu đãi mà ông trời dành cho bệ hạ."
Nhân vương cười to vỗ tay, quay đầu lại ngồi ở trên ghế, chỉ vào Hạ Tùng Dương tán dương, “Ngươi nói cực kỳ đúng, thiên hạ chia ba đã lâu, bá tánh khốn khổ, trời cao thấy triều đình vô dụng, lúc này mới giáng xuống ân trạch, để trẫm có thể đoạt được thiên hạ, chân chính trở thành người đứng đầu thiên hạ!”
“Vâng, nếu không vì sao thành Thần Linh vừa ra, triều đình lại vội vàng đem người đưa đi, thiên hạ hiện nay, chỉ có chúng ta biết được chân tướng thành Thần Linh, cũng nên để chúng ta đoạt được thiên hạ.” Trong mắt Hạ Tùng Dương hiện lên vài phần vui mừng, cùng ý nghĩ Nhân Vương ăn nhịp với nhau.
Sau khi hai người nhìn nhau lần nữa, Hạ Tùng Dương trực tiếp quỳ xuống, hô to: “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Nhân Vương ngửa đầu cười ha ha, vỗ vỗ bàn: “Hạ ái khanh!”
“Có thần.” Hạ Tùng Dương lập tức lớn tiếng đáp lại.
“Trẫm muốn ngự giá thân chinh.” Nhân Vương lần nữa đứng dậy, “Nếu thành Thần Linh này đã được thần linh che chở, tất nhiên người được chọn cũng sẽ được che chở, trẫm mới là chủ tử thật sự của thiên hạ này, trẫm muốn ngươi tận mắt nhìn trẫm nhất thống thiên hạ.”
“Thần tuân chỉ, Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!”
……
Trong thế lực Nhân Vương, người biết tin tức của thành Thần Linh cũng không nhiều, Hạ Tùng Dương và Nhân Vương chân chính hiểu rõ chuyện này ăn nhịp với nhau, lập tức điểm binh xuất chinh.
Trong lúc nhất thời, tất cả binh lính thế lực Nhân Vương toàn bộ xuất động, dốc toàn bộ hướng thành Thần Linh xuất động.
Huyện Phúc Tuyền nằm giữa thế lực Nhân Vương và thế lực triều đình trước kia, hiện giờ phủ Lâm Xuân đổi tên thành thành Thần Linh, huyện Phúc Tuyền cũng trở thành ranh giới quan trọng giữa hai nơi, từ sau khi Hạ Tùng Dương dẫn người tới đây, tất cả bá tánh nơi này đã bị canh giữ nghiêm ngặt, bầu không khí vô cùng nghiêm túc.
Sát vách huyện Phúc Tuyền chính là tường thành phủ Lâm Xuân hiện nay, ở trên tường thành, mỗi thời mỗi khắc đều có chuyên gia cầm kính viễn vọng quan sát, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của thế lực Nhân Vương.
Ngày hôm đó, Thạch Hùng đi lên tường thành, nhận lấy kính viễn vọng từ trong tay người bên ngoài.
Sau khi nhìn một lúc, hắn đột nhiên quay đầu nhìn về một phương hướng nào đó, nhìn chằm chằm đỉnh núi bên kia hồi lâu.
Binh sĩ bên cạnh tò mò nhìn động tác của hắn.
Thạch Hùng buông kính viễn vọng xua tay: “Đi, lập tức gọi Ngô tướng quân lại đây.”
“Vâng, tướng quân.”
Sau khi binh lính rời đi, Thạch Hùng tiếp tục cầm kính viễn vọng nhìn, nhưng lần này hắn cũng không chỉ là nhìn chằm chằm trước đó phương hướng, mà là hướng bốn phía quét một chút, mỗi đến một chỗ hắn đều sẽ dừng lại hồi lâu, nhìn không nhiều lắm mới có thể tiếp tục nhìn tiếp theo địa phương.
Lúc Ngô Tu Kiệt đi lên, liền thấy cậu ta nghiêm túc cầm kính viễn vọng nhìn, chủ động hỏi: “Có việc gì?”
Thạch Hùng đưa kính viễn vọng cho hắn, trịnh trọng nói: “Có mai phục.”
Ngô Tu Kiệt gật đầu, lập tức đặt kính viễn vọng trước mắt, nhìn đầu tiên vẫn là đỉnh núi Thạch Hùng phát hiện không thích hợp, lúc mới bắt đầu, vẻ mặt của hắn còn rất nghiêm túc, nhưng nhìn nhìn, trên mặt hắn nhịn không được lộ ra nụ cười cổ quái: “Quá rõ ràng.”
Nói xong, hắn đặt kính viễn vọng xuống, dùng mắt thường nhìn, một lát sau nói: “Nếu chỉ nhìn như vậy, quả thật không nhìn ra chỗ nào có vấn đề, có lẽ sẽ cho rằng chỉ là nổi gió.”
“Cái này thật đúng là đồ tốt.” Thạch Hùng cũng cảm khái nói, “Chúng ta dùng thứ này xem, luôn có loại cảm giác đang khi dễ kẻ yếu.”
“Nếu Hạ Tùng Dương biết ngươi đánh giá bọn họ như vậy, sẽ nổi điên chứ?” Ngô Tu Kiệt trả lời.
Hai người nhìn đối phương, trên mặt đều lộ ra nụ cười.
Thạch Hùng lại giơ kính viễn vọng lên nhìn trong chốc lát, vừa nhìn vừa nói: “Nhìn cũng thật rõ, ngay cả bố cục của bọn họ cũng thấy rõ, cũng nhờ ở thành Thần Linh, chúng ta mới có thể lấy được thứ như vậy, nhìn như vậy, bọn họ rất nhanh sẽ có động tác lớn.”
“Cái này nếu là trước đó, ai có thể nghĩ đến có một ngày chúng ta đối mặt sắp đến chiến tranh lúc, còn có thể thản nhiên như vậy?” Ngô Tu Kiệt cười nói, “Nói thật, trước kia gặp phải loại sự tình này, ta cứ cảm thấy ghê tởm, mặc kệ là chiến tranh hay là thiên hạ này đều khiến cho người ta buồn nôn, hiện tại lại cảm thấy có chút vui vẻ thoải mái.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận