Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1209 -




Chương 1209:
“Chuyện Cát Nguyên tạm thời còn chưa được điều tra rõ ràng, bọn họ cũng chỉ có thể ở lại trong phủ nha trước,” Điền Đường nói, vừa lúc đến bên xe ngựa, trực tiếp bước lên xe ngựa. “Trước tiên đi tìm Dương Mộc tìm một số tư liệu về huyện Thanh An, nhân tiện đem quy định mới về thành Thần Linh lúc 18 tuổi mới có thể kết hôn.”
Điền Cúc Hoa đi theo Điền Đường lên xe ngựa, cười nói: "Còn có gì nữa không? Vì để Hồng Nhi có nhiều thời gian cùng cha nương hơn?”
“Coi như là vậy đi.” Điền Đường ngẩng đầu, mỉm cười.
Nụ cười trên mặt Điền Cúc Hoa càng sâu.
Nàng biết ngay, tiểu muội nhất định sẽ ủng hộ nàng.
“Đi thôi.”
Trời vừa sáng, xe ngựa đã dừng lại ngay trước cửa Chu gia, cửa lớn là Chu gia được mở ra, Chu Hồng nhanh chóng mang tay nải đã sắp xếp sẵn bước ra.
“Hồng Nhi, con ở bên ngoài phải sống thật tốt nhé, nếu như mọi thứ không được suôn sẻ, thì cứ về đây, mẫu thân ở nhà chờ con.”
Chu Hồng trịnh trọng gật đầu: “Con đã biết rồi nương, sau này sẽ thường xuyên nhờ người gửi thư về, nếu như cuộc sống bên ngoài không tốt, con sẽ trở về.”
Sau khi rời đi, người Chu gia còn chạy đuổi theo xe ngựa thêm một đoạn, đợi đến khi bóng xe biến mất, họ mới chịu dừng chân.
Giọng nói chứa đầy sự ngưỡng mộ của hàng xóm lại truyền tới: “Tốt thật đó, Hồng Nhi nhà bà có thể đi cùng với các vị đại nhân của thành Thần Linh, sau này nhất định sẽ có một cuộc sống tốt, đến lúc đó nhà các người cũng có thể phát tài rồi.”
Người nhà Chu gia cũng không ai đáp lại, vẫn yên lặng nhìn theo hướng xe ngựa rời đi.
Lúc này ở trên xe ngựa, Chu Hồng cũng vén tấm màn cửa lên mà nhìn về phía sau.
Lần này người đến đây cũng không nhiều, Điền Nhị Nữ cũng được xem như là nhân vật chủ chốt, một lòng một dạ dốc sức trên đất ruộng, thấy bọn họ đều ở lại thành Tuyên Hồ, bản thân nàng liền mang theo người đến huyện Thanh An trước.
Trước mắt trong những người ở đây, ngoại trừ Điền Đường và Điền Cúc Hoa ra, gần như đều là người của đội cận vệ, cho nên chỉ có một cỗ xe ngựa, có điều ở phía sau còn có đội quân của đội cận vệ cưỡi ngựa theo sau.
Chu Hồng cũng ngồi trên cỗ xe ngựa đó, cho đến khi không còn nhìn thấy mọi người ở phía sau nữa, mới thả rèm xuống quay đầu lại: “Cảm ơn ngươi, Cúc Hoa, nếu không phải nhờ ngươi, thì có lẽ cả đời này ta cũng sẽ không rời đi.”
Mặc dù biết rằng thân phận của Điền Cúc Hoa có lẽ sẽ không bình thường, nhưng Chu Hồng đã quen gọi tên nàng, ngồi trên xe ngựa xem như cũng có chút thả lỏng.
“Không hối hận sao?” Điền Cúc Hoa hỏi lại.
“Sẽ không.” Chu Hồng ngồi thẳng lưng lên trong xe ngựa, “Cứ xem như ta lại đi đến một phú hộ làm nha hoàn thôi, ta không ở đó, cuộc sống của họ có thể vẫn sẽ như thói quen thôi, thật ra trong khoảng thời gian ta ở lại nhà của mình, ta vẫn luôn cảm thấy dường như không có nơi nào thuộc về ta cả, bây giờ rời đi, trái lại lại là một điều tốt.”
Sau khi bắt đầu cuộc trò chuyện, Chu Hồng đã sơ lược kể lại lý do tại sao nàng lại trở thành nha hoàn trong phủ.
Vào năm Chu Hồng mười tuổi, gia đình đã gặp phải đại nạn, lại gặp phải cảnh mất mùa thu hoạch, mắt thấy rằng dường như trong nhà đã sắp không còn cơm ăn, vừa hay lại nghe nói gia đình của một đại quan nào đó muốn tìm nha hoàn, liền muốn chọn một vài nha đầu tốt trong nhà đưa đi
Chu gia nghĩ một hồi, Chu Hồng còn nhỏ tuổi, làm nha hoàn không chỉ có thể kiếm được một ít tiền mà còn không cần phải tốn cơm ở nhà để nuôi, liền quyết định đưa nàng đi.
Có điều Chu gia vẫn không nỡ ký khế ước bán đứt Chu Hồng đi, cân nhắc một hồi chỉ ký một khế ước có thời hạn mà thôi, hạn là mười năm, đợi đến khi Chu Hồng 20 tuổi, người trong phủ sẽ phải trả tự do cho nàng để được gả đi.
Chu Hồng vẫn nhớ rõ chuyện lúc nhỏ, biết rằng cuộc sống của gia đình thật sự rất khó khăn, tính được rằng thời gian cũng đã trôi qua năm, sáu năm rồi, nàng liền nghĩ rằng liệu bản thân có thể gả cho một tên gia nô nào đó trong phủ không, dù sao thì nàng cũng là nha hoàn, nếu đối phương là một gia nô, cả hai cùng nhau làm việc sống qua ngày cũng tốt.
Chuyện tiếp theo sau đó chính là lúc Chu Hồng gặp được Điền Cúc Hoa.
Sau khi kể xong chuyện xảy ra trong quá khứ, Chu Hồng đã nói tiếp: “Trước đây đã từng nói sẽ là 10 năm, nhưng thời hạn vẫn chưa đến, ta đã đem hết tiền trên người mình đưa cho họ cả rồi, có lẽ có thể bù đắp được tiền công trong khoảng thời gian ngắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận