Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 480 -




Đến chỗ này thì có thêm một con đường khác mà trước đây hắn không hề biết tới.
Đây là...
"Người nào!"
Hứa Liên nghe thấy tiếng liền quay người muốn bỏ chạy. Nhưng vừa chạy được hai bước thì bị cây đao cản lại.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn người đang chặn mình, ánh mắt kinh ngạc, "Là ngươi?"
Người đứng trước mặt này, hắn từng gặp qua, là một trong những người đưa cơm tới cho họ. Hơn nữa, thái độ khi nói chuyện lần đầu đấy của đối phương cực kỳ từ tốn.
Nhưng người trước mặt đang cầm đao kề lên cổ hắn bây giờ giống như không hề quen biết, bắt hắn tiến về phía góc ngoặt kia.
Hứa Liên nhìn thanh đao trong tay đối phương. Có lẽ không cần tận mắt nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được độ sắc bén của nó.
So với thanh đao của quân doanh của bọn họ còn sắc bén hơn. Người có thể tạo ra được một thanh đao như này ắt hẳn phải có thế lực rất lớn ở đằng sau điều khiển.
Hứa Liên cắn răng, nếu như biết trước được vũ khí của đối phương tốt như này thì chắc chắn lúc trước hắn sẽ không lựa chọn việc một mình bám theo sau.
Cho dù hắn có bị người khác chê thì hắn vẫn nhất quyết phải mang theo mấy người cùng đi. Nếu vậy hắn đã không rơi vào cục diện như bây giờ.
Trừ vũ khí ra hắn còn không ngờ được phản ứng của đối phương lại nhanh như vậy.
Khi đi tới góc ngoặt, Hứa Liên rất nhanh đã nhìn rõ con đường trước mặt, nhìn về phía trước sẽ thấy một con đường bằng phẳng được kéo dài, cũng không biết nó được làm từ khi nào.
Họ luôn quan sát bên ngoài huyện Dương Nam nhưng lại không hay biết gì về nó.
"Đi thôi.''
Hứa Liên cúi đầu xuống, dẫn trước.
Sau khi đi được một đoạn, hắn nhìn thấy một căn nhà bằng gỗ.
Người đằng sau cất giọng: "Đại nhân, có người phát hiện ra chúng ta, còn muốn quay trở về cáo trạng."
Từ căn phòng lớn ở lầu 2 có người đẩy cánh cửa sổ ra nhìn thấy hai người phía dưới liền cười nói: "Cuối cùng cũng có người chú ý đến chúng ta rồi, ta còn tưởng rằng đám người trong quân doanh kia đều là những chiếc gối thêu hoa, không ai dùng được cả."
Hứa Liên nắm tay lại.
Người trên lầu 2 quay người đi xuống tầng, đi đến trước mặt Hứa Liên thì đưa tay ra: "Xin chào, ta tên Vương Trường, ngươi tên là gì?"
"Hứa Liên."
"Xin chào, xin chào." Vương Trường bắt tay với Hứa Liên, thấy được sức tay hắn rất khỏe tiếp tục cười: "Đừng lo lắng, bọn ta sẽ không làm gì ngươi. Đều là người văn minh, đánh đánh giết giết còn ra thể thống gì nữa. Hơn nữa chỗ này cũng không cho phép tùy tiện làm hại người khác."
Hứa Liên không ngờ đến đối phương là người như vậy, không kìm được mà ngẩng đầu lên nhìn.
Vương Trường đưa tay lên vắt lên vai Hứa Liên: "Thật lòng mà nói, nếu như không phải các người mãi không để ý đến sự tồn tại của bọn ta, chúng ta sẽ không đến nỗi tới bây giờ mới được gặp nhau. Ngươi biết chỗ này như nào không? Đi đi đi, ta dẫn ngươi đi ăn trước rồi từ từ nói chuyện."
Vương Trường dẫn Hứa Liên vào nhà, gọi người bưng tới rất nhiều món ăn.
Hắn bày từng món, từng món ra trước mặt Hứa Liên, vừa bày món vừa nói.
"Đây là gà quay, đây là trứng trần, còn có cơm, bánh bao nhân thịt. Ở đây còn có một bát thịt kho tàu, muốn ăn không?"
Hứa Liên bị bắt ngồi xuống, mùi thơm của đồ ăn trước mặt bay lên mũi, khiến cho hắn nuốt ực một tiếng.
Nhưng hắn lại không dám động.
Vương Trường lại cười lên, đặt tay lên vai hắn: "Ăn đi, bọn ta cũng không biết ngươi sẽ tìm đến bây giờ, chắc chắn ăn vào sẽ không sao cả. Ngươi xem, đồ ăn vẫn còn nóng đây này. Món ăn ngon như thế này mà không ăn chẳng phải sẽ rất tiếc hay sao?"
Hứa Liên do dự trong chốc lát, nghĩ rằng dù gì chìa đầu ra cũng chết, rụt cổ cũng chết, như nào cũng không có tác dụng gì thì chi bằng đằng nào cũng chết như thế thì thà ăn cho no rồi làm một con ma no đến chết còn hơn.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, cầm đũa lên rồi lại cầm cả bát cơm rồi cứ thế và cơm vào miệng.
Cơm trắng rất thơm, bánh bao thịt cũng rất thơm, cắn một miếng còn cảm nhận được nước trong nhân thịt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận