Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 333 -




Trong khoảng thời gian này Lý Nhị Trụ cùng Lỗ Anh cơ hồ có thể xem như tiên phong của trấn nhỏ Thần Linh, chuyên môn vì trấn nhỏ mà đi ra bên ngoài nhặt người ở nơi nơi, thuận tiện lại tuyên truyền một chút “Phương bắc có thần linh”.
Trên cơ bản là cách một đoạn thời gian bọn họ đều có thể mang một nhóm người trở về.
Nếu như là lúc trước, đặc biệt là ở thời điểm thôn xóm thăng cấp, hơn một trăm người này cũng đủ để thăng lên một bậc, nhưng hiện tại, số người có gia tăng thêm trăm người tới thì cũng chỉ là số lẻ mà thôi.
Điền Đường nhìn thoáng qua, liền đóng giao diện của bảng nhiệm vụ lại, sau đó trong lúc nhất thời cũng không biết nên đi làm gì.
Giống như từ sau khi thăng cấp lên trấn nhỏ, nàng liền lâm vào kỳ hư không, dù sao thì muốn thăng cấp lên trấn nhỏ cũng cần phải chờ đợi một thời gian dài như vậy, mà bản thân của một số hệ thống sinh hoạt của trấn Thần Linh đã tương đối hoàn thiện, cho dù nàng không đi nhúng tay, trấn nhỏ cũng có thể vận hành bình thường.
Đơn giản mà nói thì nàng cũng không có chuyện gì để làm nha.
Chán quá đi!
“Chấm chữa bài thi đi.” Du Ninh đặt một chồng bài thi ở trước mặt Điền Đường rồi nói.
Điền Đường khiếp sợ mà nhìn nàng ta: “Ta có nói lời nào sao?”
“Ngươi không nói gì cả, nhưng cảm xúc đã hiển lộ rõ ràng ở trên mặt của ngươi, học sinh của trấn nhỏ càng ngày càng nhiều!” Du Ninh nhìn nàng nói.
“Ta đây sẽ tuyển cho ngươi mấy lão sư trực ban cố định.” Điền Đường vung tay lên nói: “Yên tâm, nhất định sẽ tuyển người tốt cho ngươi, tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng!”
Du Ninh bất đắc dĩ nhìn nàng: ‘Không phải ngươi đang thấy nhàm chán sao? Ngồi chấm chữa bài thi không tốt hơn sao?”
“Không tốt.” Điền Đường trịnh trọng lắc đầu nói: “Ta vẫn là thích làm xây dựng hơn, xây dựng tốt hơn nha, chấm chữa bài thi làm sao có thể tốt bằng làm xây dựng chứ? Chỉ tiếc hiện tại trấn Thần Linh thế nhưng đã không có nơi cho ta dùng võ, quả thực rất quá đáng!”
Từ thôn Điền gia thăng cấp đến trấn nhỏ Thần Linh, số lượng dân cư của trấn nhỏ cũng càng ngày càng nhiều, nhưng đối với Điền Đường mà nói, thứ nàng muốn làm chỉ vẻn vẹn là xây nhà ở mà thôi.
Người tới, tiêu tiền xây dựng chút nhà ở, cho người đi vào ở, lại làm một chút kiến trúc khá, sau đó để cho bản thân bọn họ tự mình tìm việc làm ở trấn nhỏ Thần Linh này, chỉ cần nguyện ý làm việc, trên cơ bản đều có thể tiếp tục sinh sống tồn tại ở trấn Thần Linh.
Những người này vừa tới nên cần thời gian để thích ứng, nhưng đối với Điền Đường mà nói, liền nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chủ yếu là hiện tại cái gì nàng cũng không thiếu, bạc có, gỗ có, gạch có, chế phẩm bằng sắt cũng không thiếu, làm đường có người cho nàng xây, còn có thể cho nàng kiếm tiền.
Không giống như thời điểm lúc ban đầu, trong tay Điền Đường cái gì cũng thiếu, thế cho nên nàng không thể không nghĩ đến các loại biện pháp để tồn tiền tích cóp tiền, tăng thu giảm chi, sinh hoạt như vậy tuy rằng khó khăn, nhưng cũng xem như thích thú.
Hiện tại nàng giống như tuổi còn trẻ liền bước lên con đường nghỉ hưu, thoải mái thì thoải mái thật, nhưng tâm linh của nàng trống rỗng a, nàng gấp không chờ nổi muốn làm xây dựng nhà ở nhiều hơn một chút.
Nếu như cứ tiếp tục trải qua những tháng ngày như vậy, nàng cảm thấy bản thân mình không sớm thì muộn cũng có một ngày phế mất, nhưng nói chung thì vẫn luôn cảm thấy quá lãng phí thời gian.
Điền Đường nằm sấp xuống mặt bàn, bắt đầu suy tư xem làm như thế nào mới có thể làm nhiều thêm một chút chuyện.
Không đúng, là làm chút việc công.
Nàng mới 11 tuổi mà thôi, vẫn còn nhỏ tuổi, về hưu thì khẳng định vẫn muốn về hưu, nhưng không phải hiện tại, nàng phải vì cuộc sống sinh hoạt tốt đẹp sau khi về hưu mà tính toán nhiều một chút mới được.
……
“Đây là cái thứ quỷ quái gì vậy?”
“Đại nhân bớt giận, hiện tại bài đồng dao đã được truyền đi khắp phủ Lâm Xuân, khiến cho bá tánh thấp thỏm không yên, hình như…Hình như có ý tứ muốn rời khỏi phủ Lâm Xuân.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận