Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 567 -




Sau khi cuộc đàm phán được xác nhận, các quy định liên quan đến việc mua bán tiểu viện tinh xảo sẽ được dán ở sảnh giao dịch.
Trong nhất thời, một câu danh ngôn thiên cổ đã được người khác nhắc tới.
“Trong sách tự có nhà lầu vàng, trong sách tự có ngàn bồ thóc!”
Lúc Điền Đường đi tới trường, cũng nghe được hai câu này từ miệng nhóm học sinh.
Sau khi tiết học kết thúc, một học sinh lớn mật, dơ tay hỏi : “Điền lão sư, không phải còn thiếu một câu ‘trong sách tự có người như ngọc’ sao? Vì sao không có câu này?"
Điền Đường đóng quyển sách giáo khoa trong tay, chắp tay sau người, bình tĩnh trả lời: “Bởi vì người như ngọc cũng muốn ‘nhà lầu vàng cùng ngàn bồ thóc’.”
Trong phòng học đột nhiên yên tĩnh một lúc, sau đó tiếng cười ồ lên.
Ánh mắt Điền Đường liếc qua, thấy có vài nữ học sinh trong lớp mang ánh mắt quyết tâm.
Ánh mắt của các nàng vẫn luôn dừng ở trên người Điền Đường, rất dễ chạm mắt nhau.
Điền Đường nhìn về phía các nàng hơi mỉm cười, sau đó nhấn chuông tan học và quay người rời khỏi lớp.

“Thần Sứ đại nhân, phương thuốc này có vấn đề gì sao?” Bạch Quán Chúng ngồi đối diện Điền Đường, ngẩng đầu nhìn nàng.
Sau khi khu vực an toàn được mở rộng, quy mô của trấn Thần Linh lại tăng lên gấp đôi, trấn Thần Linh ban đầu đang dần bị lấp đầy bởi nhà cửa giờ đây đã dần trở nên thông thoáng trở lại, Điền Đường chỉ muốn lấy lại 10 mảnh ruộng tốt trên cơ sở của những mảnh ruộng trước, cho đến bây giờ, trấn Thần Linh tổng cộng đã có 30 mảnh ruộng tốt, cũng có nghĩa là có cánh đồng phì nhiêu trải dài 3000 mét vuông.
Chu kỳ trưởng thành của ruộng tốt vẫn là ba ngày, chỉ sau ba ngày, tất cả các cây trồng trên cánh đồng đều sẽ bội thu, vậy nên tuy chỉ có 300 mét vuông, nhưng so với việc bình thường chỉ có một đến hai mùa một năm mà nói, sản lượng và chỉ tiêu cung ứng lương thực của trấn Thần Linh hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ngoài trừ ruộng tốt ra, trấn Thần Linh còn có mảnh ruộng để thôn dân có thể thuê, những mảnh ruộng này đã được Điền Đường khai hoang bằng kỹ năng khai khẩn thông thường, độ phì nhiêu của đất cao hơn đất bình thường nhiều, nên dân làng có thể gieo trồng một ít rau củ quả dùng hàng ngày, hoặc hoa cỏ linh tinh, có thể tự ăn, hay đem bán ở thị trường giao dịch cũng được.
Đây cũng là một cách để bá tánh trong trấn có thể tăng thêm thu nhập.
Trấn Thần Linh phát triển đến bây giờ, rất nhiều thứ đã được thúc đẩy bởi quy luật tự nhiên, chẳng hạn như sinh hoạt của bá tánh, trong sinh hoạt hằng ngày, theo tự nhiên bá tánh sẽ tự chọn lối sống phù hợp với họ, duy tu đường lộ với vào nhà máy vẫn luôn là công việc chủ yếu trước mắt của trấn Thần Linh, nhưng công việc để mọi người có thể lựa chọn cũng không chỉ có thế.
Về vấn đề này, Điền Đường đã đưa ra rất nhiều sự lựa chọn, chỉ cần là đồ vật do người có tay nghề tạo ra, bất kể là thức ăn hay vật trang trí, hoặc cũng có thể là bàn ghế, chỉ cần đạt chất lượng tiêu chuẩn, thì đều sẽ được thị trường giao dịch thu mua.
Chỉ là xét về giá cả thì giá của thị trường giao dịch sẽ thấp hơn giao dịch trực tiếp với bá tánh, mà giá cả bán ra, so với mua bán trực tiếp lại cao hơn một chút.
Mục đích làm vậy chủ yếu là để bá tánh ở trấn Thần Linh giảm sự ỷ lại vào thị trường giao dịch, tuy thị trường giao dịch rất tốt, nhưng buôn bán giữa người với người càng cần thiết, nếu thị trường giao dịch mang lại ưu đãi quá lớn, thì buôn bán trực tiếp giữa bá tánh sẽ càng thấp, việc này gây bất lợi với sự phát triển lâu dài của trấn Thần Linh trong tương lai.
Điền Đường không biết trò chơi trên người nàng sẽ tồn tại bao lâu, dựa theo tin tức ban đầu nàng nhận được, trên cơ bản trò chơi này sẽ luôn đi theo nàng đến khi chết, nhưng sau khi nàng chết trò chơi này sẽ đi về đâu, chính nàng cũng không biết được.
Có lẽ sẽ biến mất cùng nàng, mặt khác cũng có thể sẽ có người kế thừa trò chơi này.
Nàng không quan tâm tương lai sẽ thế nào, nhưng nàng cần phải vì sự phát triển của trấn Thần Linh mà tính toán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận