Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 604 -




“Đại nhân, Có cần đưa người đến thúc giục hắn không ạ?”
“Cần, đương nhiên cần,” Văn Bình cười, “Ngày nào Triệu Đồ còn chưa hoàn toàn xé rách mặt với phủ Lâm Xuân, thì ngày đó ta vẫn là thượng quan của hắn, Mã Thái, ngươi đi truyền tin tức đến cho hắn, chỉ cần nói là chúc mừng huyện Khê Lâm bội thu.”
“Nhưng mà đại nhân, chúng ta không biết huyện Khê Lâm đã thu hoạch...” Mã Thái nói nửa chừng, lại đột nhiên ý thức được chuyện gì đó.
Văn Bình liếc nhìn hắn một cái, rồi chấm bút vào mực, tại chỗ trống trên giấy viết xuống một chữ “Hạ”, rồi lại gác bút lên giá bút, sau đó duỗi tay chỉ vào tờ giấy ở trước mặt: “Lập tức gửi bức thư này đi, sai người đưa đến tận tay Triệu Đồ.”
Mã Thái khom người, cẩn thật rút tờ giấy trắng ra, rồi nhận lấy, hơi hơi mỉm cười: “Đã rõ, thưa đại nhân, bây giờ thuộc hạ lập tức đi làm.”
Văn Bình gật đầu, thân thể ngã ra sau, tựa lưng vào ghế: “Bây giờ Nhân vương đã lui binh, cũng là lúc bản quan phải xử lý những tên không biết nghe lời, vị trí của phủ Lâm Xuân là nơi rất quan trọng, bản quan nhất định sẽ thay Hoàng Thượng bảo vệ thật tốt nơi này, nhất định sẽ không để người khác có cơ hội thừa nước đục thả câu.”
Mã Thái gật đầu lần nữa: “Ý của đại nhân là, đại nhân đang vì bá tánh trong thiên hạ mà canh giữ phủ Lâm Xuân, việc này có thể nói là anh hùng hào kiệt, nếu thiên hạ thái bình, với năng lực của đại nhân, chắc chắn có thể từng bước thăng chức..”
“Được rồi, những lời này ngươi không cần nói ra, trong lòng bản quan tự hiểu rõ,” Văn Bình gật đầu, nâng cánh tay: “Ngươi mau đi truyền lời đi, bản quan rất muốn biết Triệu Đồ sau khi đọc thư sẽ có phản ứng gì.”
Mã Thái cười nói: “Hẳn là sẽ khóc lóc thảm thiết rồi ạ.”
Văn Bình bất chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có một tia không kiên nhẫn, Mã Thái lập tức biết mình đã nói nhiều, cúi đầu nhận lời đi làm việc: “Thuộc hạ sẽ lập tức cho người truyền tin này đến tay Triệu đại nhân.”
Nói xong, Mã Thái xoay người, ra khỏi văn phòng của Văn Bình.
“Mã đại nhân, cái này đưa huyện Dương Nam sao ạ?” Ngoài cửa đã có người chờ sẵn từ sớm.
“Không phải, cái này cần gửi đến huyện Khê Lâm” Mã Thái nói, đột nhiên đứng sững lại, “Ta nói này Lưu Tam, nhắc mới nhớ, khoảng thời gian gần đây sao ngươi lại trở nên cần mẫn hơn lúc trước nhiều vậy? Lúc trước mỗi lần thúc giục người làm việc, ngươi luôn đùn đẩy ồn ào, sao lần này...”
“Ai u, Mã đại nhân, còn không phải vì ta sợ Văn đại nhân tức giận sao,” Lưu Tam xấu hổ cười đáp, “Mấy ngày nay biết Văn đại nhân vì chuyện của Nhân vương mà sứt đầu mẻ trán, sao ta còn dám chọc giận ngài ấy, hơn nữa, cuộc sống của ta rất tốt, bình thường cũng không có việc gì để làm, nên ở đây đợi Mã đại nhân đi ra, dù sao chút thời gian này, ta phải nên giúp cho Mã đại nhân có thể thấy thoải mái hơn, đúng không?”
“Coi như ngươi biết điều,” Mã Thái giao tin cho đối phương, “Đại nhân đã ra lệnh, bức thư này nhất định phải tự giao đến tận tay Triệu Đồ ở huyện Khê Lâm, rồi nói với hắn, đại nhân chúc mừng huyện Khê Lâm bội thu, buộc phải tận mắt nhìn thấy sao khi hắn nhận được có phản ứng gì, ngươi chắc là biết đại nhân muốn gì rồi chứ?”
“Biết biết,” Lưu Tam lập tức gật đầu, “Sau khi truyền tin trở về, lúc đó ta nhất định sẽ diễn tả thật sống động biểu cảm của Triệu đại nhân cho ngài ấy.”
“Được, không ngờ tiểu tử ngươi không chỉ chăm chỉ hơn, mà còn thông minh hơn không ít” Mã Thái gật đầu, “Được rồi, ngươi truyền đi đi, chỉ cần ngươi nhìn kỹ phản ứng của Triệu đại nhân, rồi trở về diễn tả cho Văn đại nhân biết, thì chắc chắn ngươi sẽ được ban thưởng không ít.”
“Đương nhiên đương nhiên, bây giờ ta lập tức đi ngay ạ?” Lưu Tam chớp chớp mắt.
“Đi đi!” Mã Thái vỗ vai Lưu Tam, rồi nhìn theo hướng hắn đang nhanh nhẹn rời đi.
Chờ đến lúc bóng dáng của Lưu Tam hoàn toàn biến mất, Mã Thái đột nhiên nhớ tới gì đó, đi theo hướng bóng dáng Lưu Tam vừa ra ngoài, thời điểm đi đến khúc ngoặt, hắn đột nhiên nhìn thấy Lưu Tam đang lén lút nói chuyện với một người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận