Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 372 -




“Chuyện đã qua lâu như vậy, sao ngươi vẫn còn nhắc đến nữa?"
Lý Nhị Trụ bất mãn nói,"Trong khoảng thời gian này ngươi đã học theo Lâm Thành Phúc đến hỏng rồi, sao ngươi lại thích làm cho ta xấu hổ như thế?"
Lỗ Anh liền nở nụ cười: "Chuyện của chúng ta cũng không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng chuyện của Triệu đại nhân mà..."
“Ngươi nói cũng đúng.”
Lý Nhị Trụ nhìn Triệu Đồ, “Người nào đó đã có ý đồ với trấn Phong Thu mà.”
Triệu Đồ cũng không thể khóc ra nước mắt, lời đến bên miệng hắn cũng chỉ có thể ráng nuốt xuống.
Không lâu sau, phía trước đã có người đi tới.
“Lý đại nhân, Lỗ đại nhân, phía trước có người đi tới!”
Lý Nhị Trụ và Lỗ Anh liền quay đầu nhìn Triệu Đồ.
Triệu Đồ cũng bất đắc dĩ, sau đó liền xách quần áo để lên ngựa.
Rất nhanh, thân ảnh của người bọn họ một mực chờ đợi cũng đã xuất hiện ở trước mắt bọn họ, người tới ước chừng là có khoảng mấy trăm người, là một nhóm người vừa mới đi áp giải tù binh.
Đối phương nhìn thấy Triệu Đồ, sau đó liền cưỡi ngựa tiến lên, họ híp mắt nhìn hắn: “Đại nhân là?”
“Bản quan là huyện lệnh của huyện Khê Lâm, Triệu Đồ, nghe nói hôm nay chư vị áp giải tù binh đi ngang qua huyện Khê Lâm, nghe theo mệnh lệnh của tri phủ, ta đã cố ý tới đón mấy vị đến huyện Khê Lâm để nghỉ ngơi một chút.”
Triệu Đồ nói xong, sau đó liền chủ động đưa ra vật để chứng minh.
Đối phương chắp tay: “Ngươi là người của Văn tri phủ thuộc phủ Lâm Xuân?”
“Đúng vậy.” Triệu Đồ bình tĩnh đáp.
Sắc mặt của đối phương cũng không dễ coi, quay đầu lại đối diện với người phía sau của hắn, sau khi thấy người nọ gật đầu, liền nắm dây cương xoay người, đi được vài bước rồi mới phóng ngựa rời đi.
Triệu Đồ chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền cười nhìn về phía của người đang ở trước mắt: "Văn tri phủ có lệnh, bản quan không dám không làm theo, chư vị mời đi, chớ chậm trễ thời gian, nếu không sẽ muộn mất.”
Nói xong, không đợi đối phương nói chuyện, hắn liền xoay người rời đi về phía huyện Khê Lâm.
Đối phương lạnh lùng nhìn hắn một cái, sắc mặt dần trở nên xám xịt, rõ ràng là cũng không muốn, nhưng người kia vẫn chỉ có thể đi theo ở phía sau mà thôi.
Đi trong chốc lát, hắn thật sự cũng nhịn không được, lạnh lùng nói: “Đã sớm nghe nói tri phủ của phủ Lâm Xuân anh dũng thiện chiến, được bệ hạ tín nhiệm, không biết ta có cơ hội gặp vị tri phủ này hay không, dù sao trăm nghe cũng không bằng một thấy.”
“Cái này…” Triệu Đồ có chút do dự, ánh mắt của hắn cũng lặng lẽ nhìn về phía sau.
Lý Nhị Trụ và Lỗ Anh Chính cũng dẫn theo đám tù binh quang minh chính đại mà mang đi, hơn nữa hiện tại vẫn còn đang ở trước mặt của người ta, hắn cũng không thể quá nhiều lời được.
Ngược lại với hắn thì người đang lở trước mặt của hắn vẫn luôn rất bình tĩnh, nhìn thấy hành động của Triệu Đồ, người kia cũng không khỏi bật cười: "Đây là ngày đầu tiên ngươi thay Văn Bình đi cướp người hay sao? Cũng đúng, nghe nói huyện lệnh của huyện Khê Lâm vẫn luôn không muốn làm bạn với Văn Tri phủ, ta còn tưởng rằng Triệu huyện lệnh có nhiều dân chúng, hiện tại xem ra, Triệu huyện lệnh đây cũng đang muốn bị khuất phục hay sao?"
Triệu Đồ quay đầu lại, vẻ mặt của hắn cũng trở nên vô cùng phức tạp, lúc trước hắn còn cảm thấy chuyện đi cướp người quang minh chính đại như vậy thực sự cũng có chút quá đáng, không nghĩ tới đối phương so với hắn còn cảm thấy chuyện này cũng là lẽ đương nhiên.
Quả nhiên là tên của Văn Bình dùng quá tốt.
Triệu Đồ thở dài, đời này của hắn cũng không muốn cùng với Văn Bình thông đồng để làm những chuyện xâu xa, hắn cũng đã cố gắng rất nhiều, ai có thể nghĩ tới lúc này hắn lại trở thành nơi nương tựa cho người khác, ngược lại hắn cũng bắt đầu làm những chuyện mà lúc trước hắn sẽ không bao giờ làm, nhưng hiện tại hắn làm những chuyện này lại vô cùng cam tâm tình nguyện.
Triệu Đồ nhìn người đang ở trước mắt: “Tiểu tướng tên họ là gì?”
“Vệ, Vệ hộ vệ, tiểu danh ta là Lương Tài.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận