Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 649 -




“Thật sự không dám giấu gì, thuộc hạ chỉ nghĩ chữ của thần sứ đại nhân chỉnh tề thẳng lối.” Lâm Phúc Thành thấp giọng nói.
“Coi như là đánh giá thiện chí đi, dù sao ta cũng sẽ tiếp tục luyện tập.” Điền Đường gật đầu rồi ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: "Ngươi đến tìm ta là có chuyện muốn nói đúng không?"
"Vâng." Lâm Phúc Thành lui về sau hai bước, khom mình hành lễ: "thần sứ đại nhân, trước đây có tin tức truyền đến, đều có được tin tức của những người ở thôn Điền Gia rồi.”
Điền Đường đang sửa soạn lại đồ trên bàn, nghe vậy thì ngẩng đầu, trên mặt không giấu được sự vui mừng: "Tìm thấy cha và nương của ta rồi sao?”
Đầu của Lâm Phúc Thành cúi thấp hơn: “Thuộc hạ thất trách, tuy đã có được tin tức của người ở thôn Điền Gia nhưng lại không thấy tin tức của thân nhân thần sứ đại nhân đâu.”
Sắc mặt của Điền Đường nháy mắt thay đổi, nhíu mày hỏi: “Có ý gì?”
Lâm Phúc Thành chậm rãi thở ra một hơi: “Lúc đầu toàn bộ người của thôn Điền gia đều bị đám người Văn Bình bắt ép đưa đến cùng một chỗ, nhưng trên đường xảy ra sự cố nên cha nương của thần sứ đại nhân, còn có mấy người đại bá và nhị bá của người đã bị tách khỏi mọi người, đến nay chẳng biết đã đi đâu.”
“Không có tin xấu chứ?” Điền Đường cắn môi nhìn Lâm Phúc Thành.
Lâm Phúc Thành lắc đầu: “Không có tin xấu gì, mấy người ở thôn Điền Gia chỉ nói bọn bọ cũng rời đi, cũng không nói bọn họ có gặp chuyện không may gì.”
Tay của Điền Đường đặt trên bàn, khẽ đè: “Nếu như vậy thì tìm cách đưa tất cả người của thôn Điền Gia trở về đi, về phần nhóm cha nương ta thì ta tin bọn họ sẽ không có chuyện gì, lại sai người tiện đường đi tìm hiểu một chút vậy.”
Lâm Phúc Thành gật đầu: “Vâng.”
“Đúng rồi, chuyện này đừng nói với các tỷ tỷ ta.” Điền Đường nói xong đột nhiên nhớ tới cái gì đó lại lắc đầu: “Mà cũng không được, mấy người thôn Điền Gia trở về chắc chắn sẽ nhắc tới chuyện kia, vẫn nên ăn ngay nói thật thôi, không cần phải giấu diếm.”
Lâm Thành Phúc: “Vâng.”
Điền Đường không nghĩ tới sẽ tìm thấy người của thôn Điền gia, nhưng lại không tìm được cha nương nàng, có điều nàng vẫn cảm thấy cha nương nàng nhất định không có việc gì.
Ít ra nàng đã đưa người của thôn Điền Gia trở lại.
...
“Chúng ta thật sự có thể đi?”
“Thật sự có thể rời khỏi nơi này sao?!”
Lúc trước, phần lớn người ở thôn Điền gia bị bắt đi đều là người đã lớn tuổi cùng với người nhỏ tuổi, họ mang theo người nhà, mang theo không ít gánh nặng, cũng bởi vì vậy mà bọn họ cũng không bị đưa đi ra chiến trường.
Ngay từ đầu, Lâm Thành Phúc đi tìm người dưới chỉ thị của Điền Đường, liền chú trọng đi tìm qua ở phủ Lâm Xuân, chỉ tiếc là hắn đã tìm thật lâu nhưng cũng không thể tìm được bất kỳ manh mối nào, sau đó hắn đã đi tuyên truyền ở xung quanh về "thần dụ", cũng đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Thực ra vị trí của những người ở thôn Điền gia này cách với thôn Điền gia cũng không xa, chỉ là bởi vì hiện giờ đường xá vẫn còn rất bất tiện, tin tức lại tương đối bế tắc, lúc này mới bị kéo dài, sau một đoạn thời gian dài như vậy cũng không có bất kỳ manh mối nào mới.
Cho đến khi Điền Đường đã triệt để chiếm được phủ Lâm Xuân, Lâm Thành Phúc mới dẫn người đi hỏi từng người một, rốt cuộc cũng có thể tra ra được manh mối, cũng đã tìm được hướng đi của những người thôn Điền gia này.
Bọn họ cũng không có ở trong quân doanh, mà là phân tán ở một tòa cách phủ Lâm Xuân cũng không xa Thiết Khoáng Sơn để làm việc.
Lâm Thành Phúc lấy danh nghĩa của thương hộ để đi ngang qua và đàm phán với chủ sự của mỏ quặng, muốn mang đi một ít người cùng xuất hiện với nhau, cũng có thể làm cho bọn họ càng dụng tâm mà làm việc cho mình.
Đương nhiên, muốn mang những người thôn Điền gia này đi cũng cần phải trả giá một ít.
Cũng may giá trị của những người này ở trong quặng mỏ cũng không cao lắm, chủ sự cũng không có quá mức để ý đến họ, liền trực tiếp bán giá thấp để cho Lâm Thành Phúc đem những người này đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận