Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1058 -




"Không được cũng phải được, công việc y tá cũng không dễ dàng, nếu ngay cả chút vất vả này đều không tiếp thu được, sau này sớm muộn gì cũng phải rời khỏi cái nghề y tá này, thay vì sau này rời đi, không bằng hiện tại nhận thực được bản thân, miễn cho việc lãng phí thời gian." Hồ lão sư bình tĩnh nói, “Hơn nữa, ngươi thuê ta tới đây tốn không ít bạc, cũng không thể để cho ngươi lỗ vốn.”
Điền Đường có chút dở khóc dở cười: “Vậy thì phải cảm ơn Hồ lãi sư rồi.”
“Không cần khách khí.” Hồ lão sư trả lời, trước khi Điền Đường nói chuyện lại nói, “Ta có tiền lương không?”
Điền Đường có chút sửng sốt, từ trong ngực móc ra một tấm thẻ, đưa cho đối phương: “Thẻ tiêu dùng không ký danh, được không?”
"Thứ tốt." Hồ lão sư cười tiếp nhận, "Cám ơn ngươi a, ngươi yên tâm, kế tiếp ta vẫn có thể dạy dỗ tốt cho bọn họ, khẳng định sẽ giúp ngươi bồi dưỡng ra một đám y tá đủ tư cách, tuyệt đối sẽ không lãng phí tiền của ngươi, buổi tối hôm nay để cho bọn hắn tiêu hóa một chút, ngày mai tiếp tục."
Nói xong, Hồ lão sư cầm thẻ tiêu dùng xoay người rời đi.
Điền Đường: Hồ lão sư này thật đúng là… Đặc biệt.
……
Từ sau khi bắt đầu đào tạo y tá, nhiệm vụ dạy học liền trực tiếp kéo tới tối đa hóa, đối với tất cả học sinh tham gia đào tạo mà nói, một đoạn thời gian sau đó đối với bọn họ mà nói quả thật đè ép tinh thần của bọn họ tới cực hạn.
Áp lực như vậy, sẽ chỉ mang đến hai kết quả, hoặc là không tiếp nhận được áp lực mà chủ động rời đi, hoặc là chịu đựng được áp lực, cuối cùng đi về một con đường khác.
Đáng mừng chính là, những học sinh này tuy rằng cũng sẽ có người kêu rên quá mệt mỏi, nhưng không ai chủ động rời khỏi.
Ngay từ đầu Điền Đường cũng cảm thấy cường độ học tập cao như vậy có thể có chút quá đáng hay không, nhưng sau vài lần quan sát nàng cũng phát hiện kỳ thật năng lực chịu áp lực của con người sẽ phát sinh biến chất dưới áp lực nặng nề.
Càng về sau, những học sinh này càng làm quen với tiết tấu học tập như vậy, cũng dần dần không ai kêu mệt mỏi.
Mà trong đoạn quá trình học tập này, đối với bọn họ mà nói cũng mang đến thay đổi cực lớn.
Lúc ban đầu, những học sinh này còn muốn kết thúc việc đào tạo đào thải, còn nghĩ tiền lương trong quá trình đào tạo thấp, còn thỉnh thoảng nói đến La Vũ Cầm từ chức công việc nhà xưởng ổn định, ngược lại tới nơi này bắt đầu lại một lần nữa.
Nhưng sau một thời gian học tập, chuyện các học sinh càng để ý biến thành nhiệm vụ học tập hôm nay có hoàn thành hay không, nội dung giảng dạy của giáo viên ngày hôm qua đã ghi tạc trong đầu hay không, cùng với chuẩn bị tốt đợt tấn công tiếp theo đến từ tri thức.
Đối với La Vũ Cầm mà nói, cuộc sống như vậy vừa phong phú lại no đủ, mỗi một ngày nàng đều có thể học được tri thức mới, mỗi một ngày đều chờ mong sau đó lão sư sẽ giảng về nội dung gì, mà mỗi lần về đến nhà, ngoại trừ ăn cơm và ngủ ra, toàn bộ thời gian của nàng cũng chỉ dùng vào học tập.
Ngay từ đầu La phụ La mẫu vẫn luôn khuyên nàng chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng nhìn nàng tuy rằng mệt mỏi, nhưng trên mặt lại tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn, sau đó cũng không nói nhiều nữa, chỉ là mỗi ngày chuẩn bị cơm nước nóng hổi cho nàng, hy vọng nàng có thể lấy trạng thái tốt hơn đi đối mặt với đợt đào tạo.
Đào tạo y tá kéo dài đến ba tháng, khi tháng thứ hai bắt đầu, lại bắt đầu một vòng tuyển sinh mới, nhưng nhóm học sinh đầu tiên cũng không có người nào bị đào thải.
Trong quá trình này, Lý Nhị Trụ mang thuốc hạ sốt và thuốc giảm đau ra khỏi thành Thần Linh, đưa đến trước mặt Hạ Tùng Dương.
Nhìn dược vật này thế nhưng lại có khắp mọi nơi trong thành Thần Linh, trong thời đại này mà nói, tuyệt đối có thể xưng là sự hấp dẫn cực lớn.
Sau khi Hạ Tùng Dương lấy được dược vật, trực tiếp giữ Lý Nhị Trụ lại, đồng thời mang theo dược vật nhanh chóng trở lại đô thành tạm thời của thế lực Nhân Vương - phủ Quảng Cừ.
Hiện giờ giao thông bất tiện, Hạ Tùng Dương đi qua đi lại ở hai nơi cần hao phí không ít thời gian, huống chi hắn còn muốn thương nghị chuyện này với Nhân Vương, đồng dạng cũng cần thời gian, đợi đến khi thế lực Nhân Vương phát động công kích thành Thần Linh, còn không biết phải tới khi nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận