Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 76 -




Vương Tú Tú đặt đồ ăn trước phòng ở lầu hai, dọn ra bàn nhỏ ở trong phòng, đặt cháo khoai lang và khoai lang nướng ở bên trên, lấy ra hai cái chén nhỏ, múc cho mỗi đứa nhỏ một bát đầy.
Bởi vì tiểu nữ nhi tuổi còn nhỏ, không thể ăn đồ ăn cứng, vì vậy bữa ăn này tiểu nữ nhi chỉ ăn cháo khoai lang, có điều nàng cũng múc cho đại nữ nhi lượng cháo y như vậy, múc cho hai đứa nhỏ xong, còn dư lại nàng mới múc cho mình.
Khoai lang còn lại, nàng bẻ một nửa cho con gái lớn.
“Nương, người ăn đi, người cũng quá cực rồi, cần ăn nhiều một chút.”
Đại Niếp vừa nói vừa nuốt nước miếng.
Vương Tú Tú nhét khoai lang vào trong tay nàng nói.
“Không sao đâu, con ăn đi, trong nhà còn không ít lương thực mà, ăn no một chút.”
Một màn này hầu như mỗi ngày đều phải biểu diễn.
Đối với Vương Tú Tú mà nói, hai nữ nhi này chính là tính mạng của nàng, cho dù nàng phải thắt lưng buộc bụng cũng không thể để cho hai nữ nhi bị đói.
Có điều nàng cũng sẽ không bạc đãi bản thân quá, lúc trước khi không có đồ ăn như thế này, nàng sẽ mua đậu nành cho hai nữ nhi, còn bản thân nàng nếu thật sự quá đói thì có thể ăn khoai lang, nếu không còn đủ tiền nàng thì đi làm muộn hơn một chút, hoặc là buổi sáng khe khẽ đi làm sớm hơn một chút.
Ít nhiều có thể kiếm thêm được mấy văn tiền, cũng đủ cho nàng lấp đầy bụng.
Đại Niếp cũng biết bình thường điều kiện trong nhà không tốt lắm, nếu là trước đây chắc chắn nàng sẽ đẩy qua đẩy lại nhường, ít ra có thể để Vương Tú Tú ăn nhiều thêm một chút, nhưng hôm nay cháo và khoai lang trước mặt thật sự quá thơm, nàng thật sự không nhịn được, bắt đầu ăn điên cuồng.
Đại khái ăn hơn một nửa, nàng cảm thấy thỏa mãn mà xoa xoa cái bụng đã no, nhìn về phía Vương Tú Tú cười.
“Nương, con ăn no rồi, lần này thật sự là ăn no rồi.”
Cùng lúc đó đứa bé bên cạnh Vương Tú Tú cũng xoa xoa bụng: “Nương, con cũng no.”
Vương Tú Tú thấy dáng vẻ này của hai con, xác định thật sự đã ăn no, mới ăn hết toàn bộ đồ ăn còn dư lại, sau khi ăn xong cũng thỏa mãn ợ một cái.
“Từ nay về sau chúng ta đều ăn cái này có được không?”
Hai đứa nhỏ nhất trí gật đầu: “Được!”
………….
[ Tồn kho không đủ, xin bổ sung]
Điền Đường vừa nhìn thấy nhắc nhở này, theo bản năng nhấn mở, phát hiện những phần ăn vừa để lên kệ không lâu đã bán hết.
Nàng cho rằng dựa vào mức độ tiết kiệm của các thôn dân, số phần ăn đó muốn bán hết hẳn phải cần một ít thời gian, hiện tại xem ra sự tiện lợi của thức ăn nhanh bất kể là người hiện đại hay là người cổ đại đều có thể áp dụng.
100 phần thức ăn, mỗi phần định giá là 3 văn tiền, trừ bớt đi phần phí tổn làm đồ ăn, đại khái nàng có thể kiếm được 100 văn tiền.
Đây mới chỉ là lợi nhuận kiếm được sau khi kiếm được dưới tình huống trừ đi phí tiêu hao nguyên liệu, nếu không tính nguyên liệu, nàng còn có thể kiếm được nhiều hơn nữa.
Nghĩ như vậy, hứng thú đối với đồ ăn của Điền Đường cũng bắt đầu tăng lên, ngoại trừ khoai lang nướng, nàng còn tính toán lần sau sẽ làm một ít dạng cháo khoai lang mới, chẳng hạn như cháo khoai lang đậu hũ củ cải trắng, cháo khoai lang đậu phụ khô cải trắng, cháo khoai lang giá đỗ cải trắng,…
Còn việc làm thế nào có được những sản phẩm làm từ đậu, nàng liền trực tiếp tuyên bố nhiệm vụ mới, triệu tập thôn dân chuyên môn giúp nàng làm các sản phẩm làm từ đậu, một mặt cấp thêm thu nhập cho các thôn dân, mặt khác cũng có thể tăng lên sự đa dạng cho mỗi loại món ăn.
Mà đúng là không cần nói nhiều, trong những thôn dân quả thật là có người thạo nghề chế tác đậu.
Chỉ trong thời gian một ngày ngắn ngủi, một xưởng nhỏ giản dị dùng để chế tác các sản phẩm làm từ đậu được dựng lên trong thôn.
Xưởng nhỏ có thể làm đậu một ngày 24 giờ, mặc kệ làm ra ít hay nhiều, đại sảnh giao dịch đều sẽ mua lại.
Đồng thời các thôn dân còn mua đậu nành cho mình, bỏ tiền công ra làm xưởng chế tác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận