Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 373 -




Vệ Lương Tài bình tĩnh nói, sau đó cũng nhìn Triệu Đồ, “Triệu đại nhân cũng là lần đầu tiên giúp Văn đại nhân đi ra bên ngoài cướp người đi? Đổi thành người khác, sao lại cẩn thận như vậy.
Chuyện Văn Bình thích cướp người trên thiên hạ này ai cũng đều biết, ngay cả người bên Triệu Vương cũng đều biết đến Văn Bình ở phủ Lâm Xuân rất thích đi cướp người, hắn không chỉ đi cướp tù binh, còn cướp cả dân chúng, vì đùa giỡn tàn nhẫn mà ngay cả binh lính của bên mình cũng sẽ ra tay để cướp.”
Hết lần này tới lần khác liền dùng lý do của hắn cũng thực sự rất hợp tình, hợp lý, chính là cũng bởi vì sự lớn mạnh của thế lực triều đình.
Lại bởi vì phần lớn thời gian mà Văn Bình dùng để đi cướp đều là người của Nhân Vương, còn một số ít người khác lại là những dân chúng bình thường, cũng có thể dùng để bổ sung binh lực của nơi khác, mọi người cũng đều chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, coi như không biết đến việc này.
Vệ Lương Tài cũng không chỉ một lần nghe nói qua về tên Văn Bình, chỉ là hắn không nghĩ tới người của Văn Bình lại là người lần đầu đi cướp của hắn.
Khóe miệng của Vệ Lương Tài cũng nhếch lên để lại một nụ cười lạnh.
Người của Văn Bình cũng không có bất kỳ sự sợ hãi nào, cho dù có người trở về bẩm báo, bởi vì danh tiếng của Văn Bình đã bày ra ở nơi đó, người của hắn cũng sẽ không đi ngăn cảnh, dù sao việc này không phải một lần hay hai lần, tất nhiên phần lớn mọi người cũng sẽ không để ý đến.
Nhưng lần này nhóm người này lại chính là đệ đệ của đương kim bệ hạ Quảng An Vương, lần này Văn Bình đã đá trúng miếng sắt, hắn ngược lại muốn đi xem thử vị tri phủ thích đi cướp người ở khắp nơi này sẽ phải ứng phó chuyện này như thế nào.
Vệ Lương Tài bình tĩnh đi theo Triệu Đồ đến huyện Khê Lâm, cho dù người phía sau càng ngày càng ít, vẻ mặt của hắn cũng vẫn có thể duy trì vẻ bình tĩnh như cũ.
Cho đến khi hắn nhìn thấy người lúc trước cưỡi ngựa rời đi báo tin cũng đã bị trói gô mang về.
Chỉ trong chốc lát, Vệ Lương mới rút kiếm ở bên hông ra, chỉ về phía của Triệu Đồ: "Huyện lệnh, người dám động đến Quảng An Vương sao? Hiện tại liền lập tức thả người đi, nếu không đừng nói là ngươi, cho dù là chủ tử Văn Bình của ngươi cũng sẽ tự mình đến đây, tất nhiên các ngươi đều không thể thoát thân.”
Triệu Đồ nhanh chóng xoay người rồi xuống ngựa, trong ánh mắt chăm chú của Vệ Lương Tài, hắn cũng nhanh chóng chạy sang bên kia.
Người đứng ở bên kia vừa vặn là Từ Triết, thấy Triệu Đồ chạy tới như vậy, nhất thời liền sinh lòng bất đắc dĩ: “Đại nhân, ngươi cái này... Có phải là quá khoa trương rồi hay không?”
"Dù sao chuyện sau đó cùng với ta đều cũng không hề có bất kỳ quan hệ gì." Triệu Đồ dứt khoát làm ra bộ dạng sợ hãi, "Đây chính là người của Quảng An vương, ngay cả Văn Bình ta cũng không dám chọc, làm sao lại dám đi chọc Quảng An vương, dù sao những chuyện các ngươi muốn ta làm, ta cũng đã làm xong, chuyện còn lại đều giao lại cho các ngươi, ta... Ta về trước để đi học!"
Nói xong, Triệu Đồ lại một lần nữa bước nhanh rồi sau đó liền chạy đi, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng người nữa đâu.
Lý Nhị Trụ khiếp sợ nhìn thân ảnh của Triệu Đồ dần dần biến mất, liền kinh ngạc nhìn lại: “Đại nhân nhà các ngươi sao lại như vậy?”
Sợ?
Từ Triết bất đắc dĩ nói: “Trước kia hắn cũng diễu võ dương oai, bây giờ liền như vậy…”
Lý Nhị Trụ lúc này mới hiểu rõ mọi chuyện, nói xong chính hắn lại cảm thấy những chuyện này đều không đúng lắm, “Cũng không phải, đổi lại thành ngữ kia sẽ tương đối thích hợp hơn, giấu tài?”
Từ Triết liền cười khổ, hắn cũng có thể đoán được suy nghĩ của Triệu Đồ, trấn Thần Linh quả thật rất đặc biệt, cũng khiến cho Triệu Đồ nguyện ý ở lại trấn Thần Linh, nhưng hắn dù sao cũng từng là huyện lệnh của triều đình, là mệnh quan triều đình, nếu những chuyện này vượt quá năng lực của mình, chỉ sợ là hắn cũng sẽ cảm thấy kiêng kị.

Bạn cần đăng nhập để bình luận