Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 875 -




Thích Cố nhíu mày nhìn Lý Nhị Trụ.
Sau khi Lý Nhị Trụ đứng yên, tùy tiện mà tìm một gốc cây để dựa vào, thấy trạm tướng không có gì đứng đó, ánh mắt Thích Cố liếc qua nghiêng mắt nhìn hắn: “Ngươi là Thích Cố tướng quân đang đóng quân ở huyện Tân Hà sao? "
Chỉ trong nháy mắt đối diện, Thích Cố đã thấy khí chất cà lơ phất phơ trên người Lý Nhị Trụ, ngay lập tức không hài lòng, nhưng theo những gì Lão Ngũ nói trước mắt người mày biết tình hình ở phủ Lâm Xuân, chỉ bằng cách nói chuyện với hắn mới có thể hiểu được rốt cuộc là có chuyện đang xảy ra ở phủ Lâm Xuân.
Nghĩ đến đây, Thích Cố hít sâu một hơi, áp chế sự không vui trong lòng, thấp giọng đáp: "Đúng vậy, tốt nhất ngươi nên nói ra nguyên nhân, nếu không ngươi nên biết mình sẽ có kết cục gì."
"Tất nhiên ta biết, " Lý Nhị Trụ nhướng mày, "Người trong triều đình các ngươi không phải đều giống nhau sao, đối mặt một mặt sau lưng lại một mặt, ngươi nói nếu ta thật sự nói cho ngươi biết tình huống bên trong, ngươi có thể buông tha ta sao?"
“Đương nhiên,” Thích Cố không chớp mắt nhìn Lý Nhị Trụ, “Chỉ cần lời ngươi nói là sự thật, bản quan không chỉ thả ngươi đi, còn cho ngươi một chút thù lao, nhưng nếu lời ngươi nói là giả, ngươi cũng nên chú ý tới cái đầu của mình, xem đầu của ngươi có thể liên kết chặt chẽ với thân của ngươi hay không."
Lý Nhị Trụ theo bản năng sờ sờ cổ, cảnh giác mà nhìn Thích Cố, trong mắt cũng lộ ra vài phần không vui: “Người đừng dọa ta, ta không thích nhất là người khác hù dọa ta, nếu như ngươi thật sự chọc giận ta, ta và các ngươi xé rách mặt, ai trong chúng ta cũng không được vui."
Thích Cố nhìn Lý Nhị Trụ cười một tiếng, sau đó giơ tay đáp xuống con dao ở thắt lưng.
Lý Nhị Trụ che lại cổ tay đang run: "Nói… Nói thôi, nếu như ta nói thật, các ngươi phải… Cho ta thù lao, ta cũng không cần cái khác, chỉ cần các ngươi cho ta một ngàn lượng, không, năm ngàn lượng vàng, ta sẽ nói hết mọi chuyện cho các ngươi."
Sau khi nói xong, ánh mắt Lý Nhị Trụ đảo qua cây đao trong ta Thích Cố, tham lam mà dừng lại một khối ngọc bội bên hông Thích Cố.
Khóe mắt Lão Ngũ dừng ở trên người Lý Nhị Trụ, nếu không phải hắn biết tình hình của Lý Nhị Trụ thì bây giờ hắn cũng sẽ cho rằng Lý Nhị Trụ là một tên lưu manh vì tiền mà không tiếc mạo hiểm.
Thích Cố nhìn Lý Nhị Trụ, trong mắt hiện lên mấy phần khinh bỉ, thu lại đao trong tay: "Từ trước đến nay bản nói chuyện đều giữ lời, chỉ cần ngươi báo đúng sự thật tình hình ở phủ Lâm Xuân, phải trả thù lao thì một phân cũng sẽ không thiếu ngươi."
Được Thích Cố gật đầu, Lý Nhị Trụ cười hắc hắc, đi tới phía trước một bước đã tới trước mặt Thích Cố.
Một động tác của hắn, người bên cạnh lập tức cảnh giác, trực tiếp ngăn hắn lại.
Lý Nhị Trụ không kiên nhẫn mà phất tay: "Chuyện của ta và đại nhân các ngươi, các ngươi có thể nghe sao? Tránh ra, ta và đại nhân nhân các ngươi nói chuyện, có liên quan gì đến các ngươi sao?"
Mấy người xung lập tức bị chọc giận, thậm chí còn có người rút đao bên hông ra.
"Trước mắt lui xuống đi," Thích Cố xua tay, "Nếu là chuyện quan trọng như vậy, càng ít người biết thì càng tốt."
Nói, hắn nhìn về phía mấy người, dùng ánh bảo mọi người duy trì cảnh giác.
Động tác như vậy, trong mắt Lý Nhị Trụ rõ đến không thể rõ hơn, nhưng bây giờ hắn cũng chỉ có thể làm một tên ngốc, trong lòng âm thầm khinh bỉ Thích Cố, khó trách lúc trước chỉ có thể canh giữ ở huyện Tân Hà, năng lực như vậy, đổi lại là hắn thì huyện Tân Hà cũng không đến lượt hắn canh giữ.
Sau khi mấy người thuộc hạ đi khỏi, Thích Cố chủ động tiến lên, đứng trước mặt Lý Nhị Trụ: "Ngươi nói đi."
Lý Nhị Trụ cười một tiếng, thấp giọng nói: "Ta nói với ngươi, phủ Lâm Xuân bây giờ đã không còn nằm trong tay triều đình, cai quản phủ Lâm Xuân bây giờ là một nữ nhân, cái khác đều tốt nhưng là quá nhân từ, cho dù bây giờ vất vả nhưng nhìn thấy lưu dân tới cũng cho người ở lại."
Lão Ngũ đứng cách hai người không xa, nghe thấy rõ ràng những gì Lý Nhị Trụ nói, đôi mắt trừng lớn ra, không thể tin được hắn thế mà lại dám nói ra sự thật như vậy.
Thích Cố hoàn toàn không thấy được cái nào không thích hợp, chỉ nheo mắt lại.
"Ta biết các ngươi nghĩ cái gì, ta như vậy khác không được là do đầu óc linh hoạt," bị nhiều lần "khinh bỉ chỉ số thông minh" Lý Nhị Trụ đúng tình hợp lý nói, "Trước đó các ngươi đưa qua nhiều lưu dân như vậy, còn không phải là để thử sao, nếu muốn quậy thì phải quậy cho lớn nhất, mấy trăm con người bọn họ đều có thể thu phục, mấy ngàn người thì sao, mấy vạn người thì sao? Ngươi còn sợ phủ Lâm Xuân sẽ không nháo ra chuyện sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận