Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 512 -




Lý Nhị Trụ gãi đầu: “Đây cũng không phải là chuyện gì lớn”
Thạch Vĩ Minh nhìn thẳng vào hắn.
Lý Nhị Trụ cũng nhìn hắn, thấy ánh mắt của Thạch Vĩ Minh không còn dao động nữa, hắn mới cười ra tiếng, rồi quay đầu nhìn về phía trước, chỉ để cho Thạch Vĩ Minh nhìn thấy một bên góc nghiêng: "Ta nói thật, vốn cũng không phải là chuyện gì lớn, cũng giống với ngươi vậy, chúng ta cũng đã cho bọn họ một cơ hội, để cho bọn họ tự mình lựa chọn sẽ đi trên con đường nào.”
Thạch Vĩ Minh trong nháy mắt liền hiểu được ý nghĩa của những lời này: "Bọn họ đã lựa chọn trấn Thần Linh.”
"Bọn họ chỉ là những binh lính bình thường, thứ mà bọn họ muốn chính là có thể sống sót, người nhà của họ cũng sẽ được bình an, thiên hạ thì loạn lạc, cùng với sự yên bình an lạc của trấn Thần Linh, chỉ cần không phải là kẻ ngốc, bọn họ sẽ tất nhiên biết mình nên lựa chọn con đường nào để đi." Lý Nhị Trụ bình tĩnh nói.
“Đúng vậy, con đường này quả thật rất dễ để đưa ra lựa chọn..” Thạch Vĩ Minh thở dài.
Hai người trầm mặc đi về phía trước một lúc.
Thạch Vĩ Minh mở miệng thêm lần nữa: "Ta không gặp Tề đại nhân, Tề đại nhân là…”
“Chính là tâm phúc của Văn đại nhân.”
Hai người đồng thời nói.
Thạch Vĩ Minh thở phào nhẹ nhõm: "Các ngươi biết vậy là tốt rồi, thực ra nếu nghiêm túc để nói, thì Tề đại nhân cũng không chỉ đơn giản là tâm phúc của Văn đại nhân như vậy, Văn đại nhân có một muội muội, từ nhỏ đã cùng Văn đại nhân gắn bó với nhau, về sau khi muội muội của hắn gả cho Tề đại nhân, chỉ là lúc sinh nở lại là một xác hai mạng, trước khi chết còn cầu xin Văn đại nhân hãy chiếu cố cho Tề đại nhân.”
“Cho tới bây giờ ta cũng chưa từng nghe qua chuyện này.” Lý Nhị Trụ có chút kinh ngạc.
"Rất nhiều người đều không biết, muội muội của Văn đại nhân lúc còn sống, thân thể cũng không tốt lắm, nàng cũng không muốn lộ mặt, lúc ấy Tề đại nhân cũng đã đảm nhiệm chức quan, người ngoài chỉ biết Tề đại nhân là tâm phúc của Văn đại nhân. Cũng rất ít người biết được giữa hai người còn có tầng quan hệ như thế này.”
Thạch Vĩ Minh đem chuyện quá khứ thuật lại.
"Sau khi muội muội của Văn đại nhân qua đời, Tề đại nhân cũng đã được điều động rời khỏi chức quan, điều động đi ra tiền tuyến nguy hiểm.
Sau đó huyện lệnh Dương Nam thỉnh cầu đóng quân, Văn đại nhân đã phái Tề đại nhân qua đây."
“Thảo nào Văn đại nhân lại tâm phúc của mình ở huyện Dương Nam.” Lý Nhị Trụ nhịn không được liền nói, “Nhưng đối với Tề Duệ Đạt, khi ở vị trí của hắn mà bị điều động chức quan như vậy, cũng có thể coi như là bị chặn hết đường lui đi?”
"Theo cha ta nói, Tề đại nhân cũng không phải là người nguyện ý xuất đàu, lúc trước khi mà Tề phu nhân vẫn còn ở đây, hắn bị Văn đại nhân ép buộc, mới không thể không đi kiến công để lập nghiệp, trong chuyện này có lẽ vẫn còn có nguyên nhân liên quan đến Tề phu nhân nữa, sau khi Tề phu nhân qua đời, hắn cũng không có tâm tư này nữa, mà đến huyện Dương Nam, chắc hẳn hắn cũng nguyện ý.” Thạch Vĩ Minh nói xong, chính mình cũng nhịn không được mà liền thở dài một tiếng.
Lý Nhị Trụ vuốt cằm: "Quan hệ như vậy, vậy xem ra cũng không thể xuống tay từ phía người nhà của Tề Duệ Đạt được.”
Thạch Vĩ Minh chợt hiểu ra mọi chuyện: "Cho nên các ngươi chính là dùng cách thức này, để thuyết phục một ngàn quân binh ở huyện Dương Nam phản bội lại Tề đại nhân sao? Quân binh đã phản bội, nhưng Tề đại nhân lại không dễ thuyết phục, cho nên bây giờ hắn là đang ở trong đại lao của huyện Dương Nam phải không?”
"Cái này sao có thể nói là phản bội được chứ?"
Lý Nhị Trụ cười, "Cái này gọi là 'Thần linh chỉ dẫn', ông trời cho ngươi một cơ hội tuyệt hảo, chẳng lẽ ngươi còn muốn từ bỏ hay sao? Nếu không ngươi tự mình nói đi. Ngươi có muốn đi đến trấn Thần Linh để ở không?”
"Ta…" Thạch Vĩ Minh muốn kiên quyết cự tuyệt, nhưng tay của hắn đã đụng phải rau cải trắng ở trong lòng, nhất thời cũng cảm thấy lưu luyến không rời, sau khi suy nghĩ một lát, trái tim của hắn cũng đã bắt đầu làm phản, hắn nghiêm túc nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận