Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 948 -




Vệ Kiến Đình híp mắt lại, thấp giọng hỏi: "Ngươi không phải người của Thích Cố, rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta chỉ muốn hỏi một câu, Vệ tướng quân có muốn bù đắp sai lầm của mình, thật tâm vì bá tánh làm việc sao?" Lý Nhị Trụ tiếp tục hỏi.
Vệ Kiến Đình không có trả lời câu hỏi của hắn ngay, mà là bắt đầu suy nghĩ về những gì đã xảy ra trong mấy ngày này, đột nhiên nghĩ đến một chuyện mà hắn không tìm thấy câu trả lời, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Lá thư trước đây là do ngươi đưa tới?"
"Thư? Thư gì?" Lý Nhị Trụ tò mò hỏi.
Vệ Kiến Đình không chủ động nói ra tên của Thạch Hùng, mà trầm giọng nói: "Ngươi hẳn là biết."
“Quả nhiên không hổ là Vệ tướng quân, ngay cả lúc này cũng có thể duy trì cảnh giác như vậy,” Lý Nhị Trụ cười, cũng có thể đoán được lý do Vệ Kiến Đình không chủ động nhắc tới tên, nhưng nếu không phải hắn tính giấu thân phận, tự nhiên cũng không cần phải giấu diếm chuyện này, "Vệ tướng quân không nhắc đến tên của Thạch Hùng tướng quân, là sợ có người cố ý nói ra điều gì sao? Thực ra, với tình hình hiện tại của Vệ gia, cho dù không có chuyện của Thạch tướng quân, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện đúng không?"
Sau khi nhận được câu trả lời từ Lý Nhị Trụ, Vệ Kiến Đình đã không khỏi ngạc nhiên.
Hắn nghĩ rằng người đưa thư cho Thạch Hùng trước đây chỉ là một tiểu binh, mặc dù trong lòng có để ý nhưng cũng không quá ngạc nhiên, dù sao chỉ là một tiểu binh, Thạch Hùng đã ở trong doanh trại bao nhiêu năm nên kiếm một tiểu binh quen biết đưa thư cũng không khó.
Nhưng người đưa thư thế mà là Lý Nhị Trụ.
Trước mấy ngày này, Vệ Kiến Đình cũng có chút hiểu rõ tình hình của Lý Nhị Trụ và Thích Cố, nhìn bề ngoài thì có vẻ Lý Nhị Trụ tôn Thích Cố là chủ, nhưng thực ra chính Thích Cố đang nghe lời của Lý Nhị Trụ, thậm chí hắn còn lắng nghe được hai chữ "quân sư" trong miệng Thích Cố, có thể thấy được Thích Cố để ý tới Lý Nhị Trụ.
Vệ Kiến Đình nhíu mày: “Với bản tính của Thích Cố, cho hắn đủ thù lao thì đúng là hắn có thể làm phản, nhưng với chỉ số thông minh của hắn, nếu hắn thực sự làm phản, nhất định sẽ không thể lại được Quảng An Vương và hoàng thượng tin cậy, nhưng đúng là hắn có sự để ý đến ngươi, tức là ngươi đã lấy được lòng tin của Thích Cố bằng chính năng lực của mình."
"Quả nhiên là Vệ tướng quân, thật sự thông minh, khó trách vị ngồi trên long ỷ kia lại kiêng kỵ Vệ tướng quân a, nếu là ta, ta cũng sợ Vệ tướng quân sẽ tự mình nổi dậy." Lý Nhị Trụ nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, coi như chấp nhận sự suy đoán của Vệ Kiến Đình.
Vệ Kiến Đình lại nhìn hắn: "Ngươi là người của Nhân Vương hay Triệu Vương?"
“Chậc chậc, ngoại trừ hai người này ra thì không có suy đoán nào khác sao?” Lý Nhị Trụ lắc đầu, “Nói thật, ta cảm thấy hai người bọn họ cũng rất khó chịu, nhưng dù sao chúng ta có rất nhiều thời gian, trước tiên chúng ta thu lấy triều đình bên này đi. Sau đó lại động tay tới thế lực của Nhân Vương và Triệu Vương, Vệ tướng quân thấy sao?"
Vệ Kiến Đình hừ lạnh một tiếng: "Cuồng ngôn loạn ngữ!"
Lý Nhị Trụ cười hắc hắc nói: "Vệ tướng quân, ngươi không tin thì đi hỏi nhi tử của ngươi đi a."
Đột nhiên con ngươi của Vệ Kiến Đình mở to ra, lần này hắn thực sự ngạc nhiên: "Các ngươi liên lạc với Lương Tài khi nào?!!!"
“Khi nào, có lẽ là trước khi gặp Thạch Hùng,” Lý Nhị Trụ hếch cằm, trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh, cố ý không nói rõ không lâu trước đây Vệ Lương Tài vừa mới quyết định đứng về phía thành Thần Linh, “Nếu không phải vì Vệ Lương Tài, ta mới không quan tâm đến sống chết của Vệ tướng quân ngươi, Vệ tướng quân ngươi nghĩ kỹ lại đi, người chúng ta quanh minh chính đại không nói chuyện mờ ám, nếu Vệ tướng quân vẫn không gật đầu làm phản, rất nhanh Vệ tướng quân sẽ được đưa về kinh thành, chỉ mong lúc đó Vệ gia không bị Vệ tướng quân liên lụy."
Vệ Kiến Đình nắm chặt tay, không phân biệt được là tức giận hay là kích động.
“Các ngươi cũng là đồng lõa coi thường mạng người.” Vệ Kiến Đình nhìn thẳng vào Lý Nhị Trụ.
Lý Nhị Trụ nghiêng người nhìn hắn nhưng không có trực tiếp trả lời vấn đề của hắn, mà là nhỏ giọng nói: "Vệ tướng quân, ngươi còn nhớ rõ Bùi Phong Bình, Bùi lão, ngươi có muốn gặp Bùi lão không?"
“Bùi... Bùi đại nhân?” Vệ Kiến Đình lắp bắp thốt lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận