Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1184 -




Chương 1184:
Thê tử của trưởng tử mím môi, trong mắt lộ ra vẻ không đồng tình, ngoài miệng lại không nói lời nào.
Bào Tử Thời nhìn hắn, lắc lắc đầu, lúc này mới nói ra mục đích tới đây: "Chính Văn, trong nhà có chút chuyện, các ngươi cùng cha trở về một chuyến, mang theo hài tử đi, thu dọn chút hành lý."
Bào Chính Văn bỗng dưng ngẩng đầu, trong mắt đã đỏ lên: "Cha, có phải nương. . . có phải nương đã xảy ra chuyện hay không?"
"Nương ngươi không có việc gì, nhưng chuyện này quan trọng, đi thôi." Bào Tử Thời nói xong quay đầu nhìn về phía Lý Nhị Trụ: "Chính Văn đi đường không tiện, phiền ngươi ở lại giúp một chút, ta đi tìm Chính Võ, nếu có thể thuyết phục nó thì để nó đi cùng chúng ta, nếu không thể, nó ở lại chỗ này cũng tốt."
Lý Nhị Trụ đã nhận ra điều gì, hiển nhiên tính nết của Bào Chính Võ và Bào Chính Văn không quá giống nhau, hơn nữa có vẻ cũng không quá tín nhiệm Bào Tử Thời.
Hắn nhìn bóng dáng Bào Tử Thời rời đi, quay đầu lại thay Bào Chính Văn thu dọn đồ đạc, sau đó chuyển đồ lên trên xe ngựa.
Thời điểm nhìn thấy xe ngựa, vẻ mặt Bào Chính Văn mê man: "Sao lại có xe ngựa?"
"Các ngươi lên xe trước đi" Lý Nhị Trụ vẫn không quá yên tâm: "Lên xe ngựa đợi, ta đi đón Bào đại nhân."
"Ta đi cùng ngươi." Chân Bào Chính Văn khập khiễng, muốn đuổi kịp Lý Nhị Trụ.
"Được rồi, ngươi đi cũng không giúp được gì, yên tâm đợi, ta lập tức trở về."
Lý Nhị Trụ nói xong, bước nhanh về phía Bào Tử Thời rời khỏi lúc trước.
Khi tới nơi, hắn đã nghe Bào Tử Thời nói qua về chỗ ở của hai nhi tử, nhưng cũng không biết cụ thể ở nơi nào, lúc này chỉ có thể vừa đi vừa tìm.
Sau khi đi một hồi, hắn đột nhiên nghe được âm thanh chửi bới truyền đến từ phía trước.
"Ngươi lão bất tử này, lại tới cửa đòi tiền có phải không? Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, nhi tử ngươi là đến nhà chúng ta ở rể, sao ngươi lại không biết xấu hổ mà cứ luôn tới cửa đòi tiền như vậy? Cút, về sau một nhà chúng ta cũng không muốn gặp lại ngươi! ! !"
Lý Nhị Trụ đứng ở góc khuất, nhìn cửa lớn chậm rãi bị đóng lại, cũng thấy được Bào Tử Thời đứng ở cửa.
Có lẽ thời điểm ảm đạm nhất khi hắn làm Hình Bộ thị lang, cũng không chật vật như lúc này.
“Bào đại nhân.”
“Ngươi nhìn xem.” Bào Tử Thời nhẹ nhàng mà cười một tiếng, trong mắt mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Kỳ thực, lời lúc trước ngươi nói đều là sự thật, nhưng ngươi không biết, ta là một người phụ thân vô trách nhiệm, là ta đã đẩy nhi tử mình ra xa. Thực ra, Chính Võ không muốn đến trấn, là ta ép hắn tới đây. Bây giờ Chính Võ không muốn nhận ta, đó cũng là hợp tình hợp lý."
“Bào đại nhân ngài đã làm rất tốt rồi.” Lý Nhị Trụ thấp giọng nói, hắn muốn an ủi nhưng lại không biết nói bắt đầu từ đâu, dù sao trong chuyện này, khổ sở nhất vẫn là bản thân Bào Tử Thời.
Từ "ép buộc" đôi khi thật ra cũng là do "vạn bất đắc dĩ".
“Đi thôi.” Bào Tử Thời đi lên phía trước. “Có lẽ bọn họ ở lại đây sẽ tốt hơn, tức phụ thứ hai của ta là người địa phương, ta sợ nó không muốn đi cùng.”
“Qua một thời gian ngắn nữa đi, qua một thời gian ngắn ta mang người lại đây, Bào đại nhân cũng không cần quá lo lắng, hành trình lần này của chúng ta rất kín đáo, không ai nghĩ được Bào đại nhân lại đi thành Thần Linh.” Lý Nhị Trụ nói, suy nghĩ một chút lại mở miệng: "Trong khoảng thời gian người đi thành Thần Linh cũng không ít, Bào đại nhân cũng đã biết từ lâu, cho dù triều đình có muốn điều tra cũng sẽ không tra ra được đại nhân."
"Ngươi nói đúng." Bào Tử Thời gật đầu, nhưng vẫn thở dài một tiếng.
Lý Nhị Trụ lặng lẽ đi theo Bào Tử Thời, một mặt bảo vệ Bào Tử Thời đồng thời cũng quay đầu nhìn cánh cổng đã đóng cách đó không xa.
Thiên hạ có hàng trăm vạn người, các gia đình cũng có những lựa chọn khác nhau, những gì bọn họ nhìn thấy bất quá chỉ là một phần rất nhỏ trong số trăm vạn người kia, dù sao thì những người đã đến thành Thần Linh, cho dù trước đó có nhiều tranh chấp cãi vã, về sau cuộc sống cũng sẽ dần dần ổn định an yên.”
Đây là những gì thành Thần Linh hiện đang làm.
Khi hai người trở lại xe ngựa, Bào Chính Văn vén rèm nhìn ra ngoài, lại không phát hiện sau lưng Bào Tử Thời có người khác, sắc mặt trầm xuống một chút: "Phụ thân..."
"Đi thôi, ca ca ngươi không muốn trở về, vậy thì không quay về, đây cũng là lựa chọn của chính hắn.” Bào Tử Thời lên xe ngựa, chỉ nói một câu như vậy, không nói thêm lời nào nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận