Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 635 -




Mã Thái thấy Tề Duệ Đạt không nói thêm nữa, cũng biết chủ đề này sẽ không tiếp tục nữa, chỉ đơn giản để tâm tới thức ăn trước mắt.
Thịt gà, thịt vịt, thịt heo, bữa ăn trước mắt còn ngon hơn những bữa ăn ngon mà nhất mà hắn thỉnh thoảng ăn bên ngoài.
Lại nhìn sang Tề Duệ Đạt bên kia, đồ ăn ở đó tuy không phải là cao lương mĩ vị gì, nhưng cũng có thể no bụng, cũng có một ít thịt, đối với hắn ta nó cũng được coi là một bữa ngon hiếm có.
Sau khi ăn uống xong , Mã Thái vốn có chút bàng hoàng cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần.
Thức ăn trước mắt, so sánh với những bài đồng dao hắn nghe trước đây trong trí nhớ, làm cho hắn càng tin rằng trấn Thần Linh là một nơi ở tốt, tin vào tính xác thực của những nội dung trong bài đồng dao.
Từ khi bị bắt vào đây, tâm trạng của hắn vốn có chút chán nản, lại dần dần lộ ra nụ cười.
Lúc này trong phủ Lâm Xuân, Ngô Tu Kiệt bị giam giữ riêng trong một căn phòng, bốn phía đều có người trông coi để ngăn ngừa Ngô Tu Kiệt chạy thoát.
Trạng thái của Ngô Tu Kiệt bắt đầu từ tức giận, chuyển sang bất mãn, sau đó là bình tĩnh, thậm chí hắn còn không nhớ mình có bao nhiêu suy nghĩ, nhưng khi hắn ngồi trong phòng một lúc, hắn đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh.
Khi thức ăn được đưa tới, người đưa thức ăn cực kỳ cẩn thận trong hành động của mình, người ngoài cửa cũng đang theo dõi, vì sợ Ngô Tú Kiệt sẽ đột nhiên nổi giận.
Nhưng mà, Ngô Tu Kiệt không có động tác gì, nhìn đối phương đem đồ ăn đặt ở trên bàn của mình.
Hắn liếc nhanh qua đôi đũa trên bàn.
“Ngô đại nhân, Thạch đại nhân bảo thuộc hạ chuyển đến ngài mấy câu.”
“Hả?” Ngô Tu Kiệt ngước mắt, cười nhạo, “Hắn ta còn có mặt mũi bảo người chuyển lời cho ta?”
“Vâng.” Người nói chuyện sợ Ngô Tu Kiệt đột nhiên nổi giận, lặng lẽ lui về phía sau một bước, hít sâu một hơi nói, “Ngô đại nhân, Thạch đại nhân nói Ngô đại nhân đột nhiên bị bắt, tâm tình phiền muộn cũng là hợp tình hợp lý, nhưng nếu Ngô đại nhân muốn chạy trốn, kính xin đại nhân nghĩ lại, Thạch đại nhân nói chỉ sợ Ngô đại nhân cũng không muốn nhìn thấy có người bị thương.”
“Hắn nói như vậy?” Ngô Tu Kiệt lạnh lùng nói, trong lời nói còn mang theo vài phần châm chọc.
“Thạch… Thạch đại nhân đúng là nói như vậy.” đối phương gật gật đầu, “Thạch đại nhân còn nói, lòng của hắn chưa bao giờ thay đổi, cho dù là hiện tại, hắn cũng vẫn như cũ lấy bá tánh làm đầu, hắn không thẹn với lương tâm, cũng chưa từng làm tổn thương bất kì ai, Ngô đại nhân rất thông minh, cũng một lòng nghĩ tới bá tánh, nhất định sẽ không cam lòng nhìn thấy người vô tội thương vong.”
Nghe thấy những lời này, sắc mặt giễu cợt của Ngô Tu Kiệt dần dần thay đổi.
Hồi lâu, hắn mới mở miệng, tuy vẫn là giọng điệu châm chọc ấy, nhưng lời nói so với trước vẫn yếu hơn một chút: “Về thông minh ai có thể so được với Thạch Hùng? Hắn ta khen ta thông minh, thật sự không phải vì muốn chọc tức ta sao?”
Khi Ngô Tu Kiệt nói xong, người đối diện lại lập tức lắc đầu: “Thạch đại nhân nói rằng ngài ấy thật lòng khen ngợi Ngô đại nhân, hơn nữa ngài ấy còn nói, hiện tại tình hình khẩn cấp, hắn mới bất đắc dĩ khống chế Ngô đại nhân ở đây, chờ chuyện ở phủ Lâm Xuân ổn định lại, hắn sẽ đích thân tới gặp Ngô đại nhân để xin lỗi và bồi tội, đồng thời nói cho ngài biết nguyên nhân tại sao hắn phải làm vậy, xin Ngô đại nhân hãy tin tưởng.”
“Tin hắn ta? Ngươi cũng thấy rồi đấy.” Ngô Tu Kiệt chỉ vào căn phòng mình đang ngồi, ngữ khí biến thành tự giễu, “Đây chính là kết quả của việc tin tưởng hắn ta, tin tưởng hắn để đổi lại bị nhốt ở đây, nếu lại tin tưởng hắn ta chỉ sợ cái đầu này của ta cũng khó mà giữ.”
Người đối diện chắp tay: “Ngô đại nhân, Thạch đại nhân còn có một câu cuối cùng, nếu Ngô đại nhân vẫn không muốn chờ, Thạch đại nhân cũng không thể không ra tay với Ngô đại nhân, đến lúc đó chỉ sợ sẽ làm cho cả hai đều bị thương tổn.”
Ngô Tu Kiệt bĩu môi, ôm cánh tay, hơi ngửa người ra sau: "Được, ta nghe ngươi nói câu cuối cùng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận