Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1442 -




Nàng không chắc tương lai của thành Thần Linh sẽ ra sao, nhưng nàng chắc chắn rằng trong quá trình phát triển của nơi này, những học sinh này chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của thành Thần Linh, hỗ trợ cho một tương lai mới.
Thỉnh thoảng rảnh rỗi, Điền Đường cũng sẽ mở thanh nhiệm vụ mới trên giao diện trò chơi ra xem.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến [Chủ Thiên Hạ], nhiều nhiệm vụ nhỏ lần lượt xuất hiện trên thanh nhiệm vụ, có nhiều loại nhiệm vụ liên quan, hầu như bao gồm nhiều nhiệm vụ nhỏ như giáo dục, y tế, kinh tế, cơ sở hạ tầng, nông nghiệp và dân sinh.
Ngoài ra, còn có các nhiệm vụ [Quốc Gia] kéo dài 10 năm.
Nhiệm vụ [Quốc gia] xuất hiện cho thấy, mặc dù Điền Đường đã trở thành chủ của thiên hạ, kiểm soát mọi thứ, nhưng thành Thần Linh vẫn chỉ là thành Thần Linh, nó không thể được gọi là một quốc gia, nó cũng không thể được gọi là một quốc gia đủ tiêu chuẩn, từ thành Thần Linh đi đến quốc gia còn một con đường rất dài.
Suy cho cùng, cho đến nay, ở thành Thần Linh không có bộ luật nào hoàn chỉnh của riêng mình.
“Thần sứ đại nhân, Tần Nguyên Thanh cầu kiến.”
“Để hắn ta vào.” Điền Đường ngồi trong thư phòng, đặt bút trong tay xuống, sắp xếp đồ đạc trên bàn.
Đúng lúc này, Tần Nguyên Thanh cũng được đưa vào thư phòng.
Kể từ cuộc chiến trước, Tần Nguyên Thanh đã ở thành Thần Linh, sau đó Tần Dung Dật lên ngôi ở phương nam, Tần Nguyên Thanh được đưa ra ngoài có được sự tự do nhất định.
Điền Đường không có ký ức sâu sắc về nam nhân này, chỉ nhớ rằng khi hắn đang nói chuyện, hắn lại tự nhốt mình vào lồng.
Nhưng lúc này gặp lại, người trước mặt có vẻ hốc hác hơn trước một chút.
Khi nhìn thấy Điền Đường, Tần Nguyên Thanh chắp tay: “Thần sứ đại nhân.”
“Đừng khách sáo như vậy, ngồi xuống đi.” Điền Đường nói, chỉ vào chiếc ghế sô pha cách đó không xa, dẫn Tần Nguyên Thanh đi qua, hai người ngồi đối diện nhau, “Ta nghĩ, ngươi có thể tới đây xem thử.”
Tư thế ngồi của Tần Nguyên Thanh không được thoải mái cho lắm: “Ta... nghe nói Dật nhi... cho nên... cho nên muốn tới hỏi một chút.”
Điền Đường rót cho hắn ta một cốc nước: “Có kẻ nói gì đó với ngươi sao?”
“Có nói một chút,” Tần Nguyên Thanh trầm giọng nói, “Thần sứ đại nhân, ngươi cho phép nhiều người được tự do trong thành Thần Linh, một số lời cũng lọt vào tai ta, nhưng hình như họ không quá biết nhiều về khu an toàn…”
Điền Đường nghe được câu nói thăm dò của hắn ta, cười nói: “Mặc dù trong khu an toàn có quy định không được phép gây thương tổn hoặc giết người, nhưng đó không phải là giám sát, ta cũng không biết mấy kẻ đó đã nói gì với ngươi, mà ta cũng không cần biết, suy cho cùng, dù sao người sống cả đời, sẽ có mấy lần lỡ lời, nếu vì có vài lần lỡ lời mà cứ bắt mãi không tha, cuộc sống bá tanh trong thành Thần Linh sẽ không an ổn được.”
Tần Nguyên Thanh theo bản năng ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
“Ta không lừa ngươi, ta lừa ngươi làm cái gì,” Điền Đường đẩy ly nước trên bàn qua, “Ngồi ở vị trí này, ta nên lấy đại cục làm trọng, nếu cứ quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy thì ta sẽ rất mệt mỏi, hơn nữa cho dù ai đó ở thành Thần Linh có ý đồ khác, điều đó phụ thuộc vào việc người này có đủ khả năng làm điều gì đó khiến ta phải xem xét hay không.”
Bây giờ thiên hạ đang nằm dưới sự quản lý của thành Thần Linh, theo lý thuyết thì đã hoàn toàn thay đổi triều đại.
Tuy nhiên cách hành xử của Điền Đường vẫn luôn rất ôn hòa, mặc dù có rất nhiều người bị giam trong ngục nhưng nàng thực sự không muốn giết một số người trong số họ, chẳng hạn như vị tiểu hoàng đế bị thế lực Nhân Vương đẩy lên lúc trước.
Lúc đó Nhân Vương bị bắt, tiểu hoàng đế chỉ là vật tế thần bị Hà Tùng Dương nhặt về, hắn còn trẻ vô tội, trên tay cũng không dính máu, trên người không có tội ác gì, nên việc trực tiếp đưa hắn vào lao là không hợp lý.
Cho nên trên thực tế hắn cũng giống như Tần Nguyên Thanh, tất cả bọn họ đều được an bài bên ngoài, trừ khi thỉnh thoảng có người đến khai báo tình hình, phần lớn thời gian đều có thể tự do di chuyển trong thành Thần Linh, không ai được phép hạn chế cuộc sống của họ.
Không chỉ có vị tiểu hoàng đế này, ngoài ra còn có rất nhiều thành viên trong hoàng thất có thể tự do di chuyển trong thành Thần Linh.
Từ trước cho tới nay, sự tồn tại của “hoàng thất” là cực kỳ cao quý, bây giờ bọn họ bị giới hạn bởi vùng an toàn và bị thành Thần Linh khống chế, bọn họ không dám ra tay, nhưng điều này không có nghĩa là trong lòng bọn họ đã hoàn toàn quên mất rằng mình từng có địa vị cao quý như vậy.
Nhưng dù vậy, Điền Đường vẫn không hạn chế bọn họ, giống như lời nàng nói với Tần Nguyên Thanh, cho dù những người này có ý đồ khác đi chăng nữa, cũng phải xem họ có bản lĩnh làm ra chuyện gì có thể khiến nàng chú ý hay không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận