Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 238 -




Tô Tu Vĩnh nhận ra người vừa đi tới: "Phong Mộc?"
Chu Phong Mộc mỉm cười chắp tay: "Phu tử."
Tô Tu Vĩnh mới nhớ tới tình huống của lớp này, sau đó nhìn những người đang đứng ở trước mắt, rồi lần lượt gọi tên của họ: "Phong Mộc, Phục Linh, Bạch đại phu, còn có Bạch phu nhân, các ngươi đều học ở đây sao? Phong Mộc thì còn dễ hiểu, còn các ngươi......"
“Biển học là vô biên, Tô phu tử, thiên hạ này rộng lớn như vậy, vẫn còn có rất nhiều chuyện mà chúng ta chưa từng biết đến.”
Bạch Quán Chúng nghiêm túc nói, "Ta nghĩ thần sứ dẫn ngươi tới tất nhiên là đã có dự tính của riêng mình, chủ yếu vẫn muốn cho ngươi tận mắt nhìn thấy học đường của thôn Điền gia, nếu là ở phương diện kinh sử tử tập này, trong chúng ta ai ai đều cũng kém hơn ngươi, nhưng nếu xét về các khía cạnh khác, Tô lão sư thực ra cũng chưa chắc xuất sắc, nếu chúng ta đã tới thôn Điền gia, cũng nên hòa nhập vào thôn Điền gia mới được."
Tô Tu Vĩnh cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu.
Luận đến kinh sử tử tập, hắn quả thật sẽ có chỗ để kiêu ngạo, thậm chí trước khi tới thôn Điền gia, hắn đã từng nghĩ rằng chỉ cần hắn có năng lực, nếu có thể đảm nhận vị trí phu tử cũng sẽ không có bất kỳ trở ngại nào cả.
Nhưng khi hắn thực sự đứng ở nơi này để quan sát, hắn mới phát hiện ra thôn Điền gia so với tưởng tượng của hắn đều khác biệt hoàn toàn.
Nhưng chênh lệch lại lớn đến như vậy, hắn thật sự cũng rất khó để có thể tiếp nhận.
“Thật có lỗi, ta sẽ suy ngẫm lại, thần sứ đại nhân, chư vị, Tô mỗ cáo từ.” Nói xong, Tô Tu Vĩnh đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng học, thậm chí lúc đi còn mang theo vài phần hốt hoảng.
Trong phòng học, tất cả mọi người đều nhìn theo bóng lưng của hắn đang dần biến mất, nhịn không được liền nói ra ý kiến của mình: "Đột nhiên biến hắn từ lão sư thành học sinh, quả thật là chuyện rất khó."
"Nhưng ta thật sự không muốn học bát cổ văn."
Chu Phong Mộc gãi đầu, "Ta vẫn cảm thấy toán học thú vị hơn, cũng càng hữu dụng hơn."
Bạch Phục Linh choàng vai Chu Phong Mộc, sau đó họ liền rời đi: "Đi, đi làm bài thôi."
Bạch Quán Chúng cùng Lữ Ôn Dung cũng chỉ có thể lắc đầu: "Hai đứa nhỏ này cũng thật là..."
Du Ninh từ trên bục giảng đi xuống, ngồi xuống bên cạnh của Điền Đường, sau đó liền quay đầu nhìn nàng: "Rõ ràng ngươi rất vui vì hắn chủ động tìm tới cửa."
Điền Đường mỉm cười: "Nhưng ta cũng không thể để hắn thay đổi học đường của chúng ta, tốt nhất là để hắn từ từ hòa nhập vào thôn Điền gia, mà không phải là để thôn Điền gia làm quen với phong cách dạy học của hắn, nếu như tác phong của hắn trước sau vẫn như một, chúng ta cũng chỉ có thể tiếc nuối khi mất đi một vị lão sư tốt như vậy."
Du Ninh đưa tay ra, sau đó liền véo mặt của Điền Đường một cái. Điền Đường nhanh chóng che mặt, sau đó liền trừng mắt nhìn Du Ninh.
Du Ninh bình tĩnh thu tay lại: "Ồ, ta chỉ là đang muốn nhìn xem dưới cái mặt bánh bao này của ngươi rốt cuộc là đang giấu thứ gì mà thôi, may mà ngươi chỉ có lòng dạ đen tối mà thôi."
Điền Đường châm chọc: "Này này! Đây có phải là một lời khen hay không vậy?"
Du Ninh nhìn nàng nghiêm túc hỏi: "Vậy nên dùng từ nào để miêu tả ngươi? Cáo già hay là quỷ kế đa đoan?”
Lại nghe được những từ ngữ không dễ nghe từ miệng của Du Ninh, nàng vội vàng đứng lên rồi đi ra bên ngoài, "Ngươi tiếp tục dạy học đi, tạm biệt!"
Du Ninh nhìn bóng lưng của Điền Đường dần biến mất, nhịn không được liền cười thành tiếng.
Trang Vũ một mực cố gắng học tập đột nhiên quay đầu lại nhìn: "Thật không nghĩ tới thần sứ đại nhân cũng sẽ có lúc bị châm chọc đến mức phải tức giận rời đi."
Du Ninh nhướng mày: "Không nghĩ tới học sinh chăm chỉ như ngươi cũng có lúc đi hóng chuyện."
Bút trong tay Trang Vũ đột nhiên chuyển động: "Du lão sư, ngươi còn có câu hỏi nào khó hơn nữa sao? Những câu hỏi này đều quá đơn giản!"
Du Ninh vươn tay, hung hăng xoa trán Trang Vũ, sau đó liền đứng dậy hô to: “Vào học!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận