Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1440 -




Những đóng góp nhỏ cũng có thể cùng nhau tạo thành một dòng sông dài.
Kiếp trước, Điền Đường rất vui mừng vì được sống ở một đất nước như vậy, trong môi trường như vậy, nàng rất vui mừng khi được sinh ra ở đất nước đó và trở thành người của đất nước đó, một bá tánh bình thường.
Cũng giống như vậy, sau thân phận “thần sứ” này, nàng vẫn chỉ là một người bình thường.
Cho nên nàng hi vọng, bá tánh sinh hoạt tại thành Thần Linh, cũng có thể thật sự cao hứng khi mình được sinh ra ở chỗ này.
“Cho nên ta thua,” Tần Dung Dật nói, “Ngươi và ta sinh sống ở hoàn cảnh không giống nhau, lựa chọn của chúng ta cũng sẽ không giống nhau.”
“Từ nhỏ đến lớn, phụ vương cũng được, hoàng gia gia cũng được, bọn họ đều kỳ vọng rất sâu vào ta, người xung quanh cũng vậy, bởi vì thân phận 'tiểu điện hạ' này, tất cả mọi người đều biết sớm muộn có một ngày ta sẽ ngồi lên ngôi vị hoàng đế, ta có thể nghe được đều là nịnh hót và tán dương, ta cũng cho rằng mình đã làm rất tốt, nhưng có một số việc, sai chính là sai rồi.” Tần Dung Dật nhẹ giọng nói.
Điền Đường đột nhiên đoán được Tần Dung Dật muốn nói cái gì, có lẽ đây cũng là nguyên nhân đối phương đột nhiên đưa ra lựa chọn.
Quả nhiên, Tần Dung Dật tiếp tục nói tiếp: “Bão đột kích, lấy thân phận của ta, tự mình đi cứu trợ không có gì đáng trách, nhưng ta lại không nên ở lại nơi đó cuối cùng, sự tồn tại của ta, ngược lại sẽ khiến cho những binh sĩ kia bó tay bó chân.”
Nói đến đây, hắn dừng lại, sau khi điều chỉnh tâm tình lại nói tiếp: “Người có chức vụ cao thì quản lý thiên hạ, lấy thiên hạ làm trách nhiệm của mình, khi đó an nguy của bá tánh quả thật quan trọng, nhưng việc ta nên làm, là để binh lính ở lại đó, tự mình dẫn người về, khống chế đại cục, nếu không có thành Thần Linh, nếu lúc đó ta xảy ra chuyện gì, thì tình hình sẽ khiến nhiều người phải đau khổ hơn.”
Điền Đường chỉ nhìn bóng lưng hắn, không nói gì
.
Nàng đoán không sai, Tần Dung Dật đột nhiên đổi ý, quả nhiên là vì nguyên nhân này.
Nhưng xem ra vào lúc đó, Tần Dung Dật đã không làm ra sai lầm lớn, dù sao lúc đó hắn cũng ở trong tình thế, để cho hắn bỏ lại những người có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, một khi những người đó xảy ra chuyện, hắn sợ rằng cả đời này sẽ tự trách mình, thậm chí sẽ hoài nghi mình lúc đó có phải là tham sống sợ chết hay không.
Trong vấn đề này, không có gì đúng sai, nhưng nhìn vào kết cục cuối cùng, nếu kết quả là tốt, nó là đúng, nếu kết quả là không tốt, nó là sai, những người đã đưa ra lựa chọn tự gánh chịu hậu quả là được.
Tần Dung Dật quay đầu lại: “Ngày đó sau khi trở về phủ Gia Tuyền, ta bảo Yến Mãn xử lý một nhóm quan viên tự ý rời cương vị, quan viên trong triều mấy năm nay cũng đã thay đổi một đợt, thành Thần Linh tự có phương pháp quản lý của mình, nếu muốn thay thế những quan viên này, bọn họ không có căn cơ, muốn xử lý sẽ dễ dàng hơn một chút.”
Điền Đường nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lại nói như vậy, kinh ngạc nói: “Ngươi đã sớm nghĩ kỹ?”
“Ván cược này của chúng ta cuối cùng có một ngày cũng phải vạch trần,” Tần Dung Dật ngước mắt, “Nếu thành Thần Linh cũng không cường đại như vậy, có lẽ quá khứ có rất nhiều lựa chọn ta cũng không cần phải làm, nếu giữa chúng ta sớm muộn sẽ có thắng bại, sớm đưa ra quyết định cũng tốt, sau khi giao phía nam cho ngươi, ta sẽ rời đi, chỉ là có một thỉnh cầu, mong thần sứ đại nhân đồng ý.”
“Ngươi nói đi,” Điền Đường gật đầu, nàng nghĩa chỉ cần yêu cầu của Tần Dung Dật không phải là quá đáng, nàng sẽ đồng ý.
Tần Dung Dật giơ tay lên: “Tính khí của phụ vương tùy tiện quen rồi, bây giờ hắn ở trong thành Thần Linh, nếu làm sai cái gì, theo quy định của thành Thần Linh xử lý là được, nhưng nếu hắn chỉ nhắc tới trong miệng, cũng xin thần sứ đại nhân mắt nhắm mắt mở bỏ qua, với năng lực của phụ vương, không có uy hiếp thực tế gì.”
Điền Đường cười nói: “Ngươi nói như vậy, ta chỉ có thể đồng ý yêu cầu của ngươi, chỉ cần Triệu vương không làm ra chuyện gì không nên làm, ta cũng sẽ không làm gì hắn.”
Hai người nhìn nhau, mỉm cười.

“Thần sứ đại nhân.” Yến Mãn khom người hành lễ.
“Sao chỉ có một mình ngươi?” Điền Đường hỏi.
Yến Mãn lại cúi đầu xuống: “Thần sứ đại nhân, chủ tử đã rời đi rồi thưa ngài.”
Điền Đường nhướng mắt lên: “Trước đó hắn nói là hắn muốn rời đi, ta còn tưởng hắn sẽ đợi một lát, nhưng không ngờ hắn lại đi nhanh như vậy, trước khi đi hắn có nói gì không?”
Yến Mãn lắc đầu: “Chủ tử chỉ nói sau này người sẽ giấu tên, nếu không có chuyện gì quan trọng, sau này có duyên, có lẽ người sẽ quay trở lại.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận