Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 769 -




Điền Đường cười phất tay từ biệt tiểu cô nương, đợi đến khi cửa phòng đóng lại, nàng mới quay đầu lại nhìn Quận chúa Minh Tâm.
Lúc này, ánh mắt Quận chúa Minh Tâm cũng theo đó thu hồi khỏi cánh cửa phòng đóng chặt, nàng nhìn về phía Điền Đường: "Thân phận của ngươi mà lại ở chung với những bá tánh bình thường này, không phải quá thân cận rồi sao?”
"Không a." Điền Đường nói xong, dẫn đầu đi về phía trước, người bên cạnh cũng đi theo nàng: "Thân phận của ta cũng không có gì đặc biệt, ta cũng giống bọn họ ,đều chỉ là người bình thường mà thôi. Trấn Thần Linh phát triển đến bây giờ, rất nhiều tâm tình của bá tánh cũng có nhiều thay đổi, bọn họ có tình cảm rất sâu đậm đối với trấn Thần Linh, thỉnh thoảng để cho bọn họ cơ hội biểu đạt tâm tình một chút, cũng không tính là chuyện xấu, đúng không?"
"Ngươi là thần sứ, có thể đứng ở vị trí cao hơn." Từ sau khi tiến vào trấn Thần Linh, Quận chúa Minh Tâm càng thêm tin tưởng vào chuyện "thần linh", cũng bởi vậy nàng mới càng không hiểu nguyên nhân Điền Đường làm như vậy.
Điền Đường đứng tại chỗ, quay đầu nhìn Quận chúa Minh Tâm: "Thế nhân đều nói Hoàng đế là “thiên tử”, thật sự như thế sao?”
Quận chúa Minh Tâm cười nhạo một tiếng: "Chẳng qua là nói lừa gạt lòng tin của bá tánh, nói bậy mà thôi, nếu Hoàng đế thật sự là Thiên Tử, sẽ không có chuyện thay đổi triều đại. Đến giờ vị kia, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ bị kéo xuống khỏi vị trí đó.”
Nếu như nói chuyện với người khác, Quận chúa Minh Tâm còn có chút cố kỵ, nhưng tình huống hiện tại của trấn Thần Linh hiển nhiên là không có khả năng làm bạn với triều đình, nàng dứt khoát cũng nói ra suy nghĩ thật trong lòng mình.
"Từ xưa đến nay, mỗi một vị Hoàng đế đều ngồi tít trên cao, thân ở hoàng cung bày mưu tính kế, quyết định chiến thắng ngoài ngàn dặm." Điền Đường lại xoay người, tiếp tục đi về phía trước:"Tính ra Hoàng đế thực sự bận trăm công ngàn việc, công việc bộn bề cho nên cách xa bá tánh cũng là hợp tình hợp lý, nhưng trấn Thần Linh thì khác.”
Điền Đường ngước mắt lên, mỉm cười nhìn xa xa, thỉnh thoảng lại vẫy tay với những người xung quanh chào hỏi nàng.
Ban đầu Quận chúa Minh Tâm còn muốn nắm giữ quyền chủ động, nhưng theo lời nói và động tác của Điền Đường, quận chúa bất tri bất giác đi đến bên cạnh Điền Đường rồi làm theo động tác của nàng, suy tư những lời nàng nói.
"Lúc ban đầu, trấn Thần Linh chỉ là một thôn trang nhỏ, một thôn trang nhỏ rất đỗi bình thường, tất cả những người ở đây đều là thân thích quen thuộc. Trấn Thần Linh có thể trở nên như bây giờ là kết quả của sự nỗ lực của tất cả mọi người." Điền Đường cười nói, trong lời nói mang theo vài phần hoài niệm về quá khứ.
Bất tri bất giác, hai người đã đi đến một trong những trường học, cho dù đứng ở bên ngoài, bọn họ đều có thể nghe được tiếng cười đùa cùng tiếng đọc sách truyền ra từ trường học.
Nụ cười trên mặt Điền Đường càng sâu: "Kỳ thật ngươi nói cũng đúng, với thân phận địa vị hiện tại của ta quả thật có thể đứng ở tít trên cao, để cho bá tánh e ngại, quỳ bái ta, nhưng như vậy thì có ích lợi gì? Để bá tánh quỳ gối, sẽ ảnh hưởng gì đến ta? Sẽ giúp trấn Thần Linh phát triển sao?”
Quận chúa Minh Tâm hơi mở to hai mắt, đôi mắt nhìn Điền Đường mang theo vài phần khiếp sợ, đây cũng là lần đầu tiên nàng nghe đến cách nói như này.
"Hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đúng không? Nếu đã không giúp ích thì sao phải làm những việc vô bổ lãng phí thời gian như này?" Đây là suy nghĩ trước nay của Điền Đường, lúc này cũng vậy.
Vẻ mặt Quận chúa Minh Tâm lại càng thêm phức tạp.
"Hơn nữa công việc bình thường của ta rất bận rộn, cũng không có nhiều thời gian ở chung với bá tánh trấn Thần Linh, thỉnh thoảng gặp mặt bọn thân cận một chút, tất cả mọi người đều có thể vui vẻ, không phải tốt hơn sao?" Điền Đường hỏi ngược lại, trong mắt mang theo ý cười: "Vừa rồi tiểu cô nương kia nói khi nàng lớn lên cũng muốn giúp cho Thần Linh Trấn trở nên tốt hơn, ta tin tưởng nàng, ngươi cảm thấy thế nào?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận