Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1428 -




Thời gian sau đó, chính là dựa theo những gì có trên bản vẽ để phác họa, tập hợp lực lượng của tất cả mọi người, tiến hành xây dựng đê điều.
Lại một ngày, Tần Dung Dật sóng vai với Điền Đường đứng ở bên cạnh đê điều vẫn đang trong quá trình xây dựng.
“Bất tri bất giác, đã ở chỗ này hai tháng, đoạn thời gian này đối với ta thật sự là được lợi không nhỏ.”
“Là cùng nhau học tập.” Điền Đường trầm giọng nói.
“Ngươi không giống với những gì ta đã tưởng tượng.” Tần Dung Dật nghiêng đầu qua, bình tĩnh nhìn Điền Đường.
Điền Đường cũng quay đầu lại, mỉm cười nhìn hắn: “Là đang khen ta sao?”
Tần Dung Dật ngẩn ra, ngay sau đó bật cười, gật đầu nói: “Ừm.”
“Vậy ánh mắt của ngươi không tồi,” Điền Đường chắp tay sau lưng, lảo đảo xoay người, “Ngươi cũng không giống như trong tưởng tượng của ta, lúc ban đầu khi mới nghe đến thanh danh của ngươi, ta cho rằng ngươi sẽ là loại người không dính khói lửa phàm tục, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, ta phát hiện ngươi còn tính có chút nhân khí.”
“Có nhân khí… Có phải là đang khen ngợi người khác không?” Tần Dung Dật hỏi.
“Đó là tất nhiên.” Điền Đường đương nhiên gật đầu, “Chúng ta vốn sống ở nhân gian, có nhân khí mới có thể xưng là người, kỳ thật ngươi và ta đều là người bình thường mà thôi, những gì chúng ta làm hiện tại, cũng chỉ là chuyện nằm trong khả năng của mình mà thôi.”
“Trong khả năng của mình… Trong khả năng của mình,” Tần Dung Dật nỉ non nói, “Ta lại không làm được một cách chu đáo giống như người.”
“Cũng có người nói, nếu như là ngươi, có lẽ ngươi sẽ là một minh quân.” Điền Đường xoay người lại một lần, chính diện đối diện với Tần Dung Dật.
“Từ xưa đến nay, có rất nhiều người được xưng là minh quân,” Tần Dung Dật nói xong, đột nhiên nở nụ cười: “Ngươi không cần phải thăm dò ta, thời gian ước hẹn ba năm của chúng ta còn chưa tới đâu, ai thắng ai thua, còn phải chờ.”
Điền Đường bĩu môi: “Nói chuyện cùng với người quá thông minh, quả nhiên cũng không có ý nghĩa, ngươi là người không dễ lừa gạt.”
“Thần sứ đại nhân mới là người đã thông minh nhất mà ta từng gặp.” Tần Dung Dật nghiêm túc nói.
“Hả?” Điền Đường nhướng mày.
"Người thông minh cũng không chỉ biểu hiện ở phương diện học thức, học thức có mạnh tới đâu, nhưng phương diện khác không thể thì đó cũng chỉ là mọt sách mà thôi." Tần Dung Dật nói, "Cả đời này ta cũng chưa từng gặp qua quá nhiều người, nhưng đã gặp qua rất nhiều người cao cao tại thượng, thần sứ vốn nên là một sự tồn tại cao cao tại thượng, không, so với bất luận kẻ nào thì thần sứ cũng nên có tư cách đứng ở vị trí cao, nhưng mà ngươi lại không như vậy, mấy ngày nay ta đã nhìn thấy rõ một số chuyện, thành Thần Linh có thần linh che chở, quả thật có ưu thế rất mạnh, nhưng nếu không có ngươi, sự tồn tại của nó cũng sẽ không khác gì với triều đại biến ảo ngàn năm qua."
Đây cũng là một Điền Đường mà Tần Dung Dật nhận thức được trong khoảng thời gian ở chung này.
Từ xưa đến nay, thế nhân đều biết “Vương hầu tương tướng há cứ phải là con dòng cháu giống?” nếu có cơ hội, ai mà chẳng muốn một tay, hy vọng bản thân mình có thể nắm quyền.
Hoàng thất Tần gia không phải là triều đại hoàng thất đầu tiên, cũng tuyệt đối sẽ không phải là hoàng thất cuối cùng, toàn bộ phải xem có bị hủy hoại ở trong tay hắn hay không mà thôi.
Hắn vốn tưởng rằng Điền Đường cũng không khác gì với rất nhiều người có dã tâm đang nắm quyền lực kia, nhưng sau khi nghiêm túc ở chung hắn mới phát hiện, sự tồn tại của Điền Đường rất khác biệt, nàng mang đến thành Thần Linh, cũng mang đến biến số mà thiên hạ này chưa từng được thấy qua vào trước đây.
Thậm chí, sâu trong nội tâm của hắn còn có chút chờ mong nhìn thấy sự thay đổi mà Điền Đường mang đến cho thiên hạ.
Phục hồi tinh thần lại, Tần Dung Dật nhìn thần sắc bình tĩnh Điền Đường, giơ hai tay lên khẽ chắp lại: "Xin thứ lỗi, trong phủ Gia Tuyền còn có việc quan trọng cần phải làm, ngày hôm sau ta sẽ rời đi, chuyện đê điều, phải phiền toái thần sứ quan tâm. ”
Điền Đường cũng chắp tay theo, cười nói: "Ước hẹn ba năm, mong tiểu điện hạ đừng quên. ”
Hai người nói xong, nhìn nhau cười.
Hiện giờ thành Thần Linh và thế lực của Triệu vương vẫn đang ở cục diện đối lập, nhưng bá tánh hai bên lại dần dần không có cảm giác khẩn trương đối lập, thậm chí hai nơi còn có không ít trao đổi.
Những binh lính ban đầu tiến đánh vào thành Thần Linh, Điền Đường cũng không có ý định thả ra toàn bộ, mà là dựa theo tình huống của những binh lính này tiến hành phân lô xử lý, quả thật vấn đề không lớn mới có thể thả ra, còn lại vẫn làm việc ở các nơi mỏ quặng.
Từ sau khi thành Thần Linh bao trùm phạm vi phương bắc vào bên trong, từ sớm đã không chỉ có một khu mỏ sắt như vậy, còn có rất nhiều mỏ quặng, những mỏ quặng này đó đều cần có người làm việc, còn không bằng gọi những binh lính có thân thể cường tráng này đi làm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận