Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 125 -




Điền Đường lắc đầu: “Nếu nói là ta muốn tìm thổ phỉ, không bằng nói rằng ta muốn biết khuyết điểm của thổ phỉ, cha nương ta mất tích, cho tới bây giờ cũng không rõ ở đâu, nhưng thổ phỉ lại vẫn tiêu dao tự tại như cũ, thậm chí còn lần nữa nổi dậy, nếu có biện pháp có thể một mẻ tóm gọn bọn chúng, có lẽ có thể vì vậy báo thù cho những người trước đây xảy ra chuyện cùng với những người ở trấn trên xảy ra chuyện lần này.”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.” Lý Chính liên tục lắc đầu: “Thổ phỉ vô cùng hung ác, cho dù là quan binh gần đây cũng không có cách nào, chỉ bằng ngươi thì làm sao có thể một mẻ tóm gọn hết bọn chúng?!”
Không chỉ là Lý Chính, trên mặt Bạch Phục Linh cũng tăng lên mấy phần cảm xúc khẩn trương.
Điền Đường vẫn bình tĩnh như cũ: “Ta chỉ ngẫm lại mà thôi, nếu Lý Chính nguyện ý ta sẽ thỉnh cầu Lý Chính hỗ trợ, hỏi thăm thử tình huống của thổ phỉ, trấn Phong Thu rất lớn, người Lý Chính quen biết nhiều, có lẽ sẽ biết được một số chuyện mà người khác tra không ra, trao đổi đi, ta có thể chăm sóc cho người nhà mà ngươi coi trọng nhất trong đây.”
Nếu trấn Phong Thu có năng lực chống lại thổ phỉ thì cũng sẽ không rơi vào tình trạng như hiện nay.
Cũng vì nguyên nhân trấn Phong Thu không có năng lực đó, Điền Đường mới có thể đối mặt với Lý Chính nói về chuyện thổ phỉ giống như bây giờ.
Rốt cuộc thì điều kiện cơ sở cũng phải là “giúp đỡ lẫn nhau”, Lý Chính cần trợ giúp thì Điền Đường mới có thể ngồi ở chỗ này bàn điều kiện cùng hắn.
Quả nhiên Lý Chính chú ý tới điểm quan trọng trong lời nói của Điền Đường, nhìn thẳng vào nàng: “Ngươi nói giúp ta chăm sóc người nhà là có ý gì?”
Điền Đường mỉm cười: “Không phải Lý Chính tò mò sau khi người Bạch gia rời khỏi trấn Phong Thu đã đi đến nơi nào sao?”
Chỉ là một câu hỏi ngắn ngủi, Lý Chính liền hiểu ra ý của Điền Đường.
Hắn trợn mắt nhìn vào Phục Linh: “Ta đã từng nghe nói qua, lúc trước Bạch gia dọn tới trấn Phong Thu là vì để tị nạn, nhưng khoảng thời gian gần đây trấn Phong Thu cũng liên tục xuất hiện tình huống suýt chút bị chiến tranh lan đến, lúc này Bạch gia lại đột nhiên dọn đi khỏi trấn Phong Thu, mọi người đều suy đoán là vì đi tị nạn, nhưng hiện tại Bạch tiểu đại phu ở cùng với ngươi, còn tín nhiệm ngươi như thế, xem ra hiện giờ người của Bạch gia hẳn đang ở cùng chỗ với ngươi.”
Lý Chính đối diện với Bạch Phục Linh, nói ra những tính toán của Bạch gia, đây là chuyện cực kỳ thiếu tôn trọng, nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn bất chấp, chỉ muốn xác nhận thay đổi biểu hiện trên mặt Bạch Phục Linh sau khi nghe lời này của hắn.
Lúc hắn nói chuyện vẫn luôn nhìn qua biểu tình của Bạch Phục Linh, nhưng hắn nói một hồi, Bạch Phục Linh không những không lộ ra dáng vẻ không vui, ngược lại hình như trên mặt còn có vài phần đắc ý.
Biểu tình như vậy chỉ có một cách giải thích, đó chính là Bạch Phục Linh quả thật đã chọn được một lựa chọn chính xác, hơn nữa là lựa chọn cực kỳ cực kỳ đúng đắn.
Lý Chính động tâm.
Chưa nói đến Điền Đường chỉ muốn hắn đi tìm người hỏi thăm về tình huống của thổ phỉ, coi như muốn hắn đi tiêu diệt thổ phỉ, chỉ cần nàng thật sự có thể đảm bảo cho người nhà của hắn an toàn thì hắn cũng tình nguyện đi.
Người nhà, hiện tại là mấu chốt duy nhất trong lòng hắn.
“Ngươi xác định có thể bảo đảm sự an toàn cho người nhà của ta sao?”
“Đương nhiên, nếu như Lý Chính không tin, cũng có thể cùng theo, chỉ là ta sợ sau khi Lý Chính tự mình đi đến rồi thì sẽ không muốn đi ra nữa.”
Đối với tình huống của thôn Điền gia, Điền Đường vẫn cực kỳ tự tin, hiện tại ở thôn Điền gia, hầu như đã có thể tự cung tự cấp nông sản, đối với đa số người ở tầng dưới chót bây giờ mà nói, chỉ cần thỏa mãn đủ hai nhu cầu lớn là ăn và mặc liền coi như muốn để bọn họ ngu ngốc ở chỗ nào đó cả đời bọn họ cũng nguyện ý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận