Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 820 -




Nói tóm lại, nhiệm vụ lần này tương đối nhẹ nhàng, để nàng đến kinh thành làm việc đồng thời còn có thể nhận được một ít phần thưởng.
Thời điểm thu dọn đồ đạc, Điền Đường dọn một số bản thiết kế trong kho hàng nhỏ của mình, đồng thời để một số loại thuốc và vũ khí phòng thân vào bên trong phòng trường hợp khẩn cấp nào đó. Đồ đạc còn lại được đặt toàn bộ trong lâu đài trên không, dù sao người bình thường cũng không tìm được vị trí của lâu đài trên không.
Sáng sớm hôm sau, Điền Đường, Bùi Phong Bình cùng với Lý Nhị Trụ và Lỗ Anh, cộng thêm Lâm Thành Phúc và Ứng Liên, một hàng sáu người cùng nhau ngồi xe ngựa đi đến kinh thành.

"Tới kinh thành rồi."
Bùi Phong Bình vén rèm nhìn ra ngoài, ánh mắt rơi vào dòng người qua lại, trong mắt có vài phần buồn bã.
Đây cũng là lần đầu tiên Điền Đường đến kinh thành nên cũng không nhịn được nhìn ra ngoài.
Ngay cả trong hoàn cảnh hỗn loạn thì kinh thành vẫn nhộn nhịp và hối hả, người đến kẻ đi đều mặc y phục bằng vải bông là chính, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy không ít người đều mang vẻ mặt chua xót.
Kể từ khi trấn Thần Linh... hay thôn Điền gia xuất hiện, hầu hết những người mà Điền Đường nhìn thấy đều cười, ngay cả khi lúc đầu có vẻ chua xót nhưng chỉ cần ở trấn vài ngày liền biến thành vẻ hạnh phúc với nụ cười luôn ở trên môi.
Nhưng ở đây, trên đường đi, hầu hết những người họ gặp đều không vui vẻ.
Sau khi quan sát một lúc, Bùi Phong Bình kéo rèm xuống, nói nhỏ."Khi còn ở kinh thành ta luôn nghĩ rằng bá tánh ở đây đang sống rất hạnh phúc, nhưng không biết chừng, cả họ và ta đều ở lại đây do không còn lựa chọn nào khác."
Lâm Thành Phúc không nhịn được mà nói. "Nhìn chung toàn bộ thiên hạ, trừ... chúng ta ra, kinh thành có lẽ là nơi an toàn nhất để đi."
Bùi Phong Bình hơi giật mình, chậm rãi gật đầu. "Đúng vậy."
Hầu hết mọi nơi ở trên thiên hạ này đều chịu sự giám sát, nếu họ muốn rời khỏi đó, thì phải có các giấy chứng nhận liên quan, nếu rời đi mà không có sự cho phép thì đồng nghĩa với việc từ bỏ hộ tịch, trở thành lưu dân.
Hộ tịch dân thường thì dù sống không tốt, ít nhất cũng có chỗ đứng.
Một khi trở thành lưu dân thì muốn có hộ tịch cũng rất khó khăn..
Nhưng những năm gần đây không còn quản chặt như những năm trước nữa, dù sao thiên hạ hỗn loạn, ba phương mặc kệ là bên nào đều đang cần người gấp, nếu không muốn ở đây nữa thì cũng có thể chạy sang bên kia đều được chấp nhận hết.
Các phe bao gồm cả hoàng thất cũng vậy, vấn đề hộ tịch so với những năm đầu còn dễ dàng hơn, việc kiểm tra cũng rất lỏng lẻo.
Trong vài tháng qua, nhiều người từ mọi nơi đều lần lượt đến trấn Thần Linh, trong số họ có những người vô cùng giàu có và cao quý. Khi Điền Đường và những người khác đến kinh thành lần này, họ đã mượn hộ tịch của những gia đình đó.
Đi cùng với Triệu Đồ là đám người trong triều đình,vì thế việc đi lại ở đây đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Ngoài ra còn có một số giấy chứng nhận là người làm công nên việc đóng giả cũng khá thuận lợi.
Bằng cách này, Điền Đường và những người khác giả vờ đến kinh thành để tìm người thân và vào kinh thành một cách dễ dàng.
Xe ngựa một đường đi tới Bùi gia nguyên quán, lúc dừng lại, trên mặt đất bị khuấy lên một ít bụi bặm.
"Khụ ——" Điền Đường sặc bụi, phất tay xua bụi bay ra khỏi xe ngựa, bên kia Lý Nhị Trụ đưa tay thăm dò rồi nhảy xuống xe ngựa.
Lý Nhị Trụ cười nói."Tiểu thư, có thể văn nhã một chút được không?"
“Dù sao cũng không có ai,” Điền Đường tùy ý xua tay, nhìn gian phòng trước mặt. "Đây là chỗ ở của Bùi lão gia?"
“Hàn túc đơn sơ, xin lượng thứ.” Được Lý Nhị Trụ đỡ, Bùi Phong Bình cẩn thận bước xuống xe.
Điền Đường quay đầu lại, thấy sau khi Bùi Phong Bình xuống xe ngựa Lỗ Anh đỡ hắn cũng an tâm, nàng liền nhìn xung quanh, tuy không có ai ở đó nhưng vẫn nói."Chúng ta vào phòng nói chuyện đi."
Lúc này, Bùi Phong Bình đã có thể tự mình đứng vững, hắn nhẹ nhàng buông tay Lý Nhị Trụ và Lỗ Anh, bước lên phía trước mở cửa ra.
Cũng được vài tháng kể từ khi Bùi Phong Bình đến trấn Thần Linh, trên cửa phủ đầy bụi.
Trong phòng cũng vậy, khi Bùi Phong Bình mở cửa ra, một luồng khí đầy bụi từ trong phòng xông thẳng vào hắn.
Mấy người đứng ở cửa một hồi, cho đến khi bụi thì cùng Bùi Phong Bình dẫn đầu đi vào nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận