Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1021 -




Tiết phụ tay cầm chặt tờ báo, trịnh trọng nói: “Chính sách của thần sứ đại nhân quả thật là ban ơn cho mọi người, ngươi vốn là nên đi nhập học, không chỉ là ngươi, cả nhà chúng ta đều đi học, những chữ viết này, hẳn là để tất cả mọi người có thể xem hiểu được ý nghĩa!”
Chẳng qua trong thời gian vài phút ngắn ngủn, Tiết phụ đã hoàn toàn đảo ngược những lời nói mà mình nói trước đó.
Tiết Tu Thực nhìn hắn, vì Tiết phụ đột nhiên thay đổi lời nói, cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng may kết cục cuối cùng vẫn tốt.
Cũng bắt đầu từ ngày hôm nay, ngôi trường ở thành Ninh Ký vốn yên tĩnh đã tức khắc trở nên náo nhiệt hơn.

“Bệ hạ, phủ Lâm Xuân cùng phủ Ninh Ký đã xảy ra chuyện.”
“Nói.”
“Bệ hạ, trước đó vài ngày triều đình có cử người tới thám thính tin tức ở phủ Lâm Xuân cùng phủ Ninh Ký, thần cố ý sai người đi dò thám thì phát hiện bây giờ hai phủ lớn là phủ Lâm Xuân cùng phủ Ninh Ký đều hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của triều đình, triều đình hiện giờ đang sứt đầu mẻ trán với chuyện này.”
"A? Chất nhi của trẫm lại dễ dàng để người ta chiếm hai phủ này như vậy sao? Tùng Dương, ngươi nói tiếp đi." Người được xưng là "bệ hạ" trước mặt không ai khác chính là Nhân Vương, chính là kẻ bị triều đình gọi là kẻ làm phản, hiện tại nghe nói triều đình bị chiếm mất lãnh địa, trong mắt hắn tràn đầy hứng thú.
Hạ Tùng Dương ban đầu là cận vệ bên cạnh Nhân Vương, nhưng sau ba lần phân chia thiên hạ, hắn cũng trở thành tướng quân đắc lực của Nhân Vương.
“Hồi bẩm bệ hạ, xem ra triều đình cũng không làm gì được.” Hạ Tùng Dương nghiêm túc nói, trong lời nói tựa hồ mang theo vài phần nhẹ nhàng.
Nhân Vương nhướng mày, hơi điều chỉnh tư thế ngồi, dùng tư thế thoải mái nói: "Ngươi nói ta nghe thử."
“Bệ hạ, nghe nói Vệ gia phản quốc.” Thời điểm Hạ Tùng Dương nói thanh âm hắn có chút dâng cao lên.
Nhân Vương lập tức ngồi thẳng người, trong mắt hiện lên vẻ kích động, vội vàng hỏi: "Ngươi nói thật sao, Vệ gia không phải luôn lấy 'bảo vệ quốc gia' làm bổn phận của mình sao? Trẫm năm đó cho nhiều người đến Vệ gia, cũng chỉ là đàm luận một ít về việc thay đổi triều đại các đời, đều bị lời lẽ nghiêm khắc trách cứ, lúc này như thế nào lại đột nhiên làm phản?”
Hạ Tùng Dương cũng đứng thẳng người: “Thần lúc trước nhận được tin tức này cũng cảm thấy khó tin, liền cho người vòng qua phủ Lâm Xuân đến kinh thành dò xét một phen, nghe nói người nọ cố ý phái Quảng An Vương cùng Cố Thích tướng quân canh giữ ở bên ngoài phủ Lâm Xuân, một số ít bá tánh nghèo nằm trong phạm vi của triều đình quản lý khi bị đuổi đi đều chạy tới phủ Lâm Xuân. Vệ tướng quân ba quỳ chín lạy đi khẩn cầu, lại bị người nọ nổi trận lôi đình, ra lệnh cho người bắt hắn, buộc hắn chính mắt nhìn thấy hàng trăm người bị đưa tới phủ Lâm Xuân chịu chết.”
Nhân Vương suy nghĩ một lúc, trực tiếp hỏi: "Lần này có khoảng bao nhiêu người được đưa đi phủ Lâm Xuân?"
Hạ Tùng Dương không chút do dự mà trả lời: "Nghe nói có khoảng 10 vạn người."
"Hơn mười vạn người..." Nhân Vương từ trên ghế đứng dậy, đi tới đi lui bên trong phòng. “Sắp tới phủ Lâm Xuân cùng chúng ta chạm mặt, bởi vì chiến sự xảy ra dồn dập, những năm này nhân số người càng ngày càng ít, cho dù tính luôn những binh lính kia, nhiều lắm cũng chỉ được mấy vạn người, hơn mười vạn người cùng một lúc bị đưa đi phủ Lâm Xuân, sợ rằng bọn họ muốn dùng cách để chiếm phủ Lâm Xuân làm của riêng, để người của phủ Lâm Xuân chủ động nhường lại địa bàn này, nhưng bọn họ vạn lần không nghĩ tới phủ Lâm Xuân lại thực sự ăn tươi nuốt sống được nhiều người như vậy."
“Bệ hạ quả thực thông minh, theo tin tức thần điều tra được, triều đình ban đầu quả thật có tính toán như vậy, nhưng không biết vì sao cuối cùng không chỉ mất liên lạc với Quảng An Vương cùng Cố Thích tướng quân, lại còn mất đi phủ Ninh Ký.” Hạ Tùng Dương ca ngợi, đồng thời cũng đưa ra nghi hoặc của mình.
Nhân Vương đứng yên quay đầu lại: "Theo lời ngươi nói, Vệ gia phản loạn, chẳng lẽ là do phủ Lâm Xuân sắp xếp sao?"
"Cái này..." Hạ Tùng Dương hơi do dự. "Thần không điều tra ra được phương hướng rời đi của Vệ gia sau khi làm phản, kỳ quái chính là chuyện này, trong triều cũng giữ kín như bưng, tựa hồ có bí mật gì đó. Chuyện này hình như không thể nói cho người ngoài biết, thần đã cho người tra xét hồi lâu, nhưng cũng không tìm ra manh mối gì."

Bạn cần đăng nhập để bình luận