Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 751 -




"Vị trí của huyện Dương Nam nằm ở phía dưới phủ Lâm Xuân." Triệu Đồ ngẩng đầu, nhìn bản đồ Lâm Thành Phúc vẽ trên bản đồ.
"Đúng vậy." Lâm Thành Phúc gật đầu, lại vẽ một vòng tròn nhỏ trong phủ Lâm Xuân trên bản đồ, hiển nhiên lúc trước hắn nói vẽ không chỉ là ám chỉ phủ thành, mà còn chỉ tất cả khu vực trong phạm vi quản lý của phủ Lâm Xuân: "Từ huyện Dương Nam đến quặng sắt này, hoặc là nói từ phủ Lâm Xuân đến quặng sắt chỉ có một con đường lớn, còn lại đều là một vài đường nhỏ dốc đứng, muốn lặng lẽ đi qua cũng không dễ dàng, một khi đại đội binh mã của chúng ta đi qua, nhất định sẽ bị chú ý.”
"Trừ phi một lưới bắt hết 5000 thủ vệ, nếu không nhất định sẽ khiến bọn họ chú ý."
Lý Nhị Trụ nhíu mày: "Không thể giải quyết giống như phủ Lâm Xuân sao?”
Những người còn lại cũng nhìn Lâm Thành Phúc, chờ hắn trả lời.
Lâm Thành Phúc lắc đầu: "Không được, ít nhất theo thông tin bọn ta điều tra được, binh lính phủ Lâm Xuân đều là lính nhập ngũ, hầu hết đều có bạn bè người thân, dùng người nhà để thuyết phục bọn họ cũng không khó. Thế nhưng thủ vệ của quặng sắt này, phần lớn đều là cô nhi, cho dù đã thành thân sinh con thì vợ con họ đều ở trong khu quặng, thuyết phục bọn họ đứng về phía trấn Thần Linh ngược lại sẽ đặt vợ con họ vào cảnh nguy hiểm, không thể dùng lại kế sách phủ Lâm Xuân cho quặng sắt.”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong phòng họp đều có chút tiếc nuối.
Từ khi trấn Thần Linh bắt đầu mở rộng tới nay, dùng chiêu "Cuộc sống tốt đẹp" này cơ bản đều chiến thắng nhiều lần, có thể nói là đánh đâu thắng đó. Cho dù là ở phủ Lâm Xuân, sau khi Lý Nhị Trụ trà trộn vào trong đó cũng rất dễ dàng chiếm được tín nhiệm của Thạch Hùng, đồng thời cùng Thạch Hùng đồng lòng giải quyết phiền toái lớn nhất của trấn Thần Linh.
Văn Bình bị vây khốn là bởi vì hắn có dã tâm, cho rằng đến huyện Dương Nam sẽ tất thắng, không ngờ lại rơi vào bẫy.
Nhưng bây giờ bọn họ muốn quặng sắt thì phải chủ động xuất kích.
Tình huống quặng sắt không giống với trấn nhỏ bình thường, tuy trong trấn cũng có quan hệ phụ thuộc cấp trên, nhưng tất cả bá tánh đều là cá thể độc lập, cuộc sống của bá tánh ở trong trấn tự do, bọn họ muốn rời đi, lặng lẽ rời đi cũng sẽ không khiến người ta chú ý.
Kỳ thật, đám thủ vệ quặng sắt coi như thuộc hạ của quận chúa Minh Tâm, hàng ngày bọn họ đều ở trong quặng sắt, có người muốn lặng lẽ rời đi, hơn nữa còn muốn dẫn theo người nhà rời đi, rất dễ gây sự chú ý, phỏng chừng còn chưa kịp rời khỏi mỏ, sẽ bị người bắt mang về.
"Không thể dùng kế sách, nếu thật sự bức bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng vũ lực." Lỗ Anh thấp giọng nói, nhưng hắn thực sự không có ý định đi tới bước này, cũng bởi vậy khi nói chuyện, giọng hắn khá nhỏ.
Lý Nhị Trụ xoay bút trong tay: "Binh lính phủ Lâm Xuân đang tổ chức lại, không lâu sau sẽ tạo thành một chi nhánh quân đội mới, theo nhân số, người của ta cũng nhiều hơn so với thủ vệ quặng sắt. Nhưng theo trên quân bị, nơi bọn họ chính là quặng sắt, hẳn là không thiếu binh khí, nhưng chúng ta có thần nỏ Gia Cát, xét theo giá trị vũ lực, chỉnh thể chúng ta mạnh hơn bọn họ một chút, hơn nữa lương thảo của chúng ta sung túc, thật sự phải đánh nhau, trận này chúng ta tất thắng.”
"Nhưng cũng sẽ có thương vong." Điền Đường nhìn hình do Lâm Thành Phúc vẽ trên bản đồ: "Ngoại trừ có ưu thế về vũ khí ra, bọn còn có ưu thế về địa hình, một khi chúng ta xung đột cùng bọn họ, thương vong là không thể tránh khỏi."
Điền Đường nói xong, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Một lúc lâu sau, mới có người mở miệng: "Chiến tranh vốn sẽ đi kèm với thương vong."
Sau đó, phòng họp lại chìm vào im lặng.
Triệu Đồ ngồi chéo đối diện với Điền Đường, nhìn xung quanh thấy không có người nói chuyện, không khỏi nói: "Thần sứ đại nhân, chiến tranh tàn khốc không khoan nhượng, hoặc là bọn họ chết, hoặc là chúng ta vong, không thể quá nhân từ."
Triệu Đồ nói xong, lập tức có vài người gật đầu tỏ vẻ phụ họa.
Điền Đường không nói gì, ánh mắt vẫn dừng lại trên bản đồ, nàng cầm bút vô thức vẽ trên quyển sổ tay trước mặt, giống như là đang suy tư, lại giống như là thất thần.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết Điền Đường nghĩ gì, cũng không dám nói nhiều.
Cũng không biết qua bao lâu, Điền Đường hoàn hồn, chú ý tới thần sắc mọi người quái dị: "Làm sao vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận