Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 173 -




Quả nhiên, Bạch Quán Chúng rất nhanh đã giải thích nguyên nhân: "Hai phụ tử chúng ta đều là thái y, nguyện vọng cả đời chính là giúp người, chúng ta có thể nguyện ý học tập, nhưng chuyện chế tác xà phòng với việc làm đồng áng bình thường, kì thực cũng vẫn là công việc về thể lực, cũng không cần sử dụng quá nhiều đầu óc."
Điền Đường gật đầu: "Ta hiểu ý của Bạch đại phu, thực ra theo ta thấy, tay của Bạch đại phu cũng nên dùng để bắt mạch cho người ta khám bệnh, chứ không phải làm việc ở khu vực chế tác xà phòng, ta cảm thấy chuyện công xưởng xà phòng hoàn toàn có thể chiêu công người ở bên ngoài, mà không cần mượn đến danh nghĩa của ta."
Đơn giản mà nói, khó khăn của công xưởng xà phòng cũng không phải ở việc chế tác xà phòng, mà là ở quá trình nghiên cứu phát triển, mà công tác nghiên cứu phát triển lần này thực ra đã được Điền Đường giải quyết vằng công thức, sau lần thành công đầu tiên, những lần sau sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Như Bạch Quán Chúng đã nói, làm xà phòng thật ra cũng không thoát khỏi công việc thể lực.
Cho nên ngay từ đầu Điền Đường yêu cầu những người này làm việc, thực ra là vì nàng muốn bọn họ tìm ra phương pháp làm xà phòng nhanh hơn và có hiệu quả hơn, không phải thật sự muốn để cho bọn họ vùi đầu làm việc ở nơi này.
Thật ra nếu bọn họ vì hổ thẹn mà muốn làm việc thể lực, hoặc là bọn họ tự mình nguyện ý, Điền Đường cũng không nỡ để cho họ làm.
Nàng vốn nghĩ chỉ cần qua một đoạn thời gian, lại tâm sự thêm về chuyện này với bọn họ, kết quả là Bạch Quán Chúng đã tự mình chủ động đưa ra yêu cầu.
Chỉ là bất luận là công xưởng xà phòng cũng được, hay là công xưởng đậu phụ cũng thế, đều coi như là công xưởng của thôn dân, từ lúc công xưởng đậu phụ xuất hiện cho đến bây giờ đã trôi qua một khoảng thời gian dài như vậy, nàng cũng chưa từng can thiệp vào sự phát triển của công xưởng đậu phụ, huống chi là công xưởng xà phòng mới xuất hiện không lâu, hơn nữa còn là do học sinh mũi nhọn trong thôn Điền gia tạo thành.
Bạch Quán Chúng nhìn Điền Đường: "Ta đã cùng Phục Linh hàn huyên thật lâu, đều cho rằng chuyện này nếu giao cho ngươi thì nhất định sẽ thích hợp hơn."
Điền Đường nhướng mày: "Hửm?"
"Thôn Điền gia cần phát triển lớn mạnh, không thể chỉ do một số ít người tham gia."
Bạch Quán Chúng mỉm cười, "Kỳ thật lúc trước ta cũng đã phát hiện, thôn Điền gia đã dần dần mất đi hứng thú với học đường, chuyện này đều là chuyện rất bình thường, dù sao bọn họ cũng chỉ là những thôn dân bình thường mà thôi, bọn họ không có yêu cầu quá cao với bản thân, thậm chí bọn họ còn không có động lực để tiếp thu thêm kiến thức mới."
"Trước đây, động lực học tập chưa từng có của thôn dân Điền gia, chủ yếu đều đến từ sự nghèo khó và bất lực, nhưng hiện tại bọn họ lại phát hiện ra thôn Điền gia thật sự là quá tốt, tốt đến mức không cần phải học tập, cũng có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp."
"Nói thật, ta đã từng nghĩ về cách giải quyết vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào nghĩ ra nên làm gì mới có thể giúp được."
"Cho đến khi thôn Điền gia bắt đầu tuyển dụng lần đầu tiên."
"Trên thực tế những nơi đó thật sự cần đến những người có tri thức sao? Xưởng dệt, xưởng ép dầu, thậm chí xưởng xà phòng của chúng ta, đương nhiên đều không cần, những công việc này nói cho cùng chỉ là cần quen tay là có thể làm việc, không liên quan gì đến việc họ có biết chữ hay không, nhưng việc thông qua kỳ thi tuyển dụng lần này, lại có thể nâng cao động lực học tập của thôn dân lên rất nhiều, khiến cho bọn họ chủ động đến học đường để học tập."
Từ trước đến nay Bạch Quán Chúng đều là người thông minh, nếu không hắn đã không thể đi đến nước này, kế hoạch của Điền Đường cũng không phải là bí mật, chỉ cần có người suy nghĩ một cách cẩn thận, liền sẽ có thể tìm được nguyên do.
Điền Đường nhìn hắn, nàng đứng dậy thở dài: "Bạch đại phu thực sự rất tài tình."
"Thần sứ đại nhân đã quá khen, Bạch mỗ thẹn không dám nhận."

Bạn cần đăng nhập để bình luận