Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1034 -




“Ta biết ý của các ngươi, ta cũng biết lúc này không nên nhân từ, chỉ là ta luôn cảm thấy bá tánh thiên hạ là một nhà, dưới tình huống thiên hạ hôm nay chia thành ba phần, rất nhiều người ngoại trừ ra chiến trường đánh giặc cũng không có lựa chọn nào khác, ta hy vọng tương lai có một ngày phạm vi thành Thần Linh bao trùm càng lúc càng lớn, sau đó sẽ không có thân nhân bá tánh bởi vì thành Thần Linh mà qua đời.” Điền Đường nói, cũng cảm thấy mình hình như có chút cố tình gây sự.
Lúc này, xung đột giữa nàng cùng đám người Thạch Hùng cũng đi ra.
Từ khi sinh ra Điền Đường đã bắt đầu sinh hoạt ở thời đại hòa bình, tuyệt đại đa số ký ức trong đầu nàng đều là cuộc sống bình thường mà bình thường, từ lâu nàng đã thành thói quen sinh tồn ở trong hoàn cảnh như vậy, hôm nay lại để cho nàng thay đổi tư duy đã thành hình trong đầu từ lâu, thật ra nàng rất khó làm được.
Mọi người trong thời đại chiến tranh hy vọng có được hòa bình, là bởi vì bọn họ đã trải qua quá khứ tàn khốc, nhưng nàng hy vọng hòa bình là bởi vì nàng chưa từng trải qua chiến tranh tàn khốc.
Lý trí nói cho nàng biết, lúc này nàng hẳn là nên nghe theo đám người Thạch Hùng, nên đánh trận vẫn là muốn đánh, cho dù chiến tranh sẽ khiến cho thương vong thảm trọng, cũng vẫn phải đánh, lập trường song phương bất đồng, bọn họ không đánh, sớm muộn có một ngày đối phương cũng sẽ đánh tới.
Thay vì bị động bị đánh, không bằng chủ động xuất kích.
Tiên hạ thủ vi cường.
Những lời này cho dù là ở trên chiến trường cũng áp dụng đồng dạng.
Nhưng về mặt tình cảm, nàng vẫn không thể tiếp nhận chiến tranh như vậy, đặc biệt là dưới tình huống bá tánh hai bên vốn là người một nhà phát động chiến tranh.
Xét đến cùng, tư duy của nàng cũng không cho rằng bá tánh của thế lực triều đình và bá tánh do Nhân Vương quản lý là người của vương quốc khác nhau, thậm chí nàng cũng không coi mình là thế lực thứ tư, điểm đặt chân của nàng là ở bá tánh, thành Thần Linh xuất hiện cũng là vì bá tánh.
Điền Đường đứng ở bên tường thành, nhìn huyện Phúc Tuyền cách đó không xa: “Bất kể là phủ Lâm Xuân, phủ Ninh Ký, hay là huyện Phúc Tuyền trước mắt, trong mắt ta đều không có gì khác nhau, chiến tranh lần lượt xuất hiện, người bị thương tổn lớn nhất chính là những bá tánh bình thường này, bọn họ mới là vô tội nhất.”
Nói xong, suy nghĩ trong đầu Điền Đường dần dần rõ ràng, tiếp tục nói: “Ta chán ghét chiến tranh, ta cũng biết đôi khi vì tự vệ, chiến tranh không thể tránh khỏi, các ngươi nói không sai, ta quả thật quá mức nhân từ, nhưng ta muốn, chỉ là bá tánh huyện Phúc Tuyền, thậm chí bá tánh khắp thiên hạ đều có thể trải qua cuộc sống bình bình đạm đạm, không cần lo lắng hãi hùng, tựa như bá tánh thành Thần Linh hiện tại vậy.”
“Ai phạm sai lầm nên do người đó gánh chịu, thiên hạ chia thành ba phần là lỗi của hoàng thất, bất kể là Nhân vương, Triệu vương hay là hoàng đế hiện giờ, đều phải gánh chịu hậu quả, đây cũng là trách nhiệm bọn họ vốn nên chịu, nhưng bá tánh là vô tội, nếu như không phải hoàng thất nội loạn, bá tánh thiên hạ vẫn là người một nhà vui vẻ hòa thuận, không ai hy vọng gia quyến của mình tan thành mảnh nhỏ, sai lầm của hoàng thất, cũng không nên do bá tánh vô tội gánh chịu hậu quả thê thảm.”
Điền Đường nói xong, xoay người nhìn đám người Thạch Hùng.
“Dân chúng không có lỗi, ta biết ý của các ngươi, cũng thừa nhận các ngươi nói đúng, nhưng ta vẫn hy vọng, tận lực giảm bớt khả năng thương vong, trên đời này gia đình bị phá nát đã rất nhiều, nếu có thể giảm bớt thương vong đến mức nhỏ nhất giải quyết vấn đề này, ta nghĩ mọi người cũng sẽ không để ý vì sao thành Thần Linh phát triển trở nên chậm chạp.”
Sau khi nói ra toàn bộ những lời trong lòng, rốt cục Điền Đường cũng thở phào nhẹ nhõm.
Điền Đường lại nói, “Nhưng nếu như các ngươi đều cảm thấy phương thức chiến tranh kỳ thật tốt hơn so với chậm rãi phát triển, ta cũng nguyện ý nghe theo lời các ngươi, chỉ cần bá tánh thiên hạ có thể tốt.”
Sau khi nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt Điền Đường trở nên nghiêm túc dị thường.
Lúc này, trên tường thành ngoại trừ tiếng gió mát từ xa thổi tới, không còn âm thanh nào khác.
Điền Đường nghiêm túc nhìn Thạch Hùng cùng Ngô Tu Kiệt, chờ câu trả lời thuyết phục từ hai người, nếu như lúc này bọn họ vẫn cho rằng chiến tranh là phương pháp giải quyết thích hợp nhất, nàng cũng sẽ không có bất kỳ dị nghị nào nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận