Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Trở Về Cổ Đại

Chương 1163 -




Chương 1163:
Cái khác không nói, chỉ riêng cái xưng hô "Lâm đại nhân" này, cũng đủ để xác nhận hiện giờ Lâm Thành Phúc có thân phận ở trong vương phủ.
Lúc này Dương Thái Hoa mới hoàn hồn: "Ngươi thế mà lại được Vương gia tán thành?”
Khâu Bác Hậu ở bên kia cũng nghi hoặc nhìn Lâm Thành Phúc, trước ngày hôm đó, hắn vừa nói xong chuyện "giấu tài” với Lâm Thành Phúc, không nghĩ tới chỉ là một ngày, Lâm Thành Phúc không chỉ không duy trì phương thức hành vi trước đó, còn đi đến bên cạnh Hạ Tùng Dương, trở thành phụ tá đầu tiên đi tới trước mặt Hạ Tùng Dương.
Ánh mắt những người còn lại nhìn Lâm Thành Phúc cũng đều trở nên bất đồng, trong mắt một số người mang theo sự tò mò, có người hâm mộ, cũng có người là ghen tị.
Lâm Thành Phúc cũng không để những loại ánh mắt này vào trong mắt, bình tĩnh chỉ huy người ta chuyển đồ đạc của mình ra bên ngoài, đợi đến khi đồ đạc được chuyển không sai biệt lắm, lúc hắn muốn rời đi, mới cho mọi người một ánh mắt, đặc biệt là Dương Thái Hoa cùng Khâu Bác Hậu. "Lúc trước chúng ta chép sách cùng, cũng coi như có chút tình nghĩa, nếu tương lai Vương gia có nhu cầu, ta sẽ không quên tình nghĩa mọi người khi ở cùng một chỗ, sẽ ở trước mặt Vương gia vì mọi người mà nói vài câu."
Lời này vừa nói ra, cảm xúc hoàn toàn bất đồng trong ánh mắt của mọi người đều giống nhau hóa thánh ánh mắt lấy lòng.
Chỉ có hai người, không có thay đổi thái độ đối với Lâm Thành Phúc.
Dương Thái Hoa và Khâu Bác Hậu lúc trước đã ngồi bên cạnh Lâm Thành Phúc, coi như là tồn tại sự kết giao rất mật thiết, hiện giờ Lâm Thành Phúc dẫn đầu trổ hết tài năng, đối với hai người bọn họ mà nói, quả thật là một chuyện khó có thể chịu đựng được, chủ yếu là người đã từng là đồng liêu hiện giờ lại biến thành quan hệ cấp trên, làm cho bọn họ tạm thời không thể tiếp nhận nhanh như vậy.
Lâm Thành Phúc cũng không thèm để ý, sau khi cùng mấy người còn lại hàn huyên vài câu, trực tiếp mang theo người rời đi, không cho hai người quá nhiều tầm mắt.
Ở đây không có ai chú ý tới, ở bên kia, sau tầng tầng lớp lớp phiến lá, hai người đứng ở nơi đó, đều xem tất cả những chuyện phát sinh từ đầu đến cuối ở trong tầm mắt.
“Hưng Văn, ngươi cảm thấy người này như thế nào?”
Tề Hưng Văn thu hồi tầm mắt: “Hồi Vương gia, thuộc hạ cho rằng Lâm Thành Phúc này tuy rằng thông minh, nhưng tựa hồ có chút quá mức tự đắc, lần này hắn trở về, sợ là cố ý muốn ở trước mặt mọi người khoe khoang, nhưng kỳ quái chính là, mấy tháng trước đó, hắn thế mà không hề để lộ ra một chút về tính tình thật sự của mình.”
“Bổn vương ngược lại cảm thấy người như vậy có thể tin cậy được.” Ánh mắt của Hạ Tùng Dương vẫn dừng ở nơi xa như cũ: “Người ở lại bên cạnh bổn vương, không sợ hắn không tự đắc, chỉ sợ hắn quá mức che giấu tâm tư, Lâm Thành Phúc cũng đủ thông minh, thật vất vả mới có thể ở lại bên cạnh bổn vương, để hắn hơi đắc ý một chút cũng không sao.”
“Vương gia, không cần điều tra lại hắn một lần nữa sao?” Tề hưng văn hỏi.
“Không phải trước đó ngươi đã điều tra qua vài lần rồi sao, những người này cũng chưa có vấn đề gì lớn, không cần thiết bới lông tìm vết,” Hạ Tùng Dương xoay người, trên mặt tràn đầy tự tin, “Bổn vương ngược lại không tin người thành Thần Linh thế nhưng muốn kích động người khác đi tấn công, nếu hắn thất sự là người của thành Thần Linh, vậy một bàn cờ này của thành Thần Linh đặt xuống cũng quá lớn rồi.”
Tề Hưng Văn suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy lời nói của Hạ Tùng Dương có chút đạo lý, gật gật đầu: “Quả thật, nếu thành Thần Linh thực sự có thần lực như vậy, có thể đối kháng với mọi thế lực của thiên hạ, hiện giờ cũng sẽ không chỉ đoạt được mấy cái phủ thành, mà chiêu ‘mượn đao giết người’ này của Lâm Thành Phúc xác thật tinh diệu, trách không được hắn có dũng khí cùng Vương gia úp úp mở mở.”
“Văn nhân luôn có chút tật xấu nhỏ như vậy, tự cho là bản thân thông minh tuyệt đỉnh, Lâm Thành Phúc này tốt xấu gì cũng là thực sự có chút thông minh, so với những người khác thì tốt hơn nhiều.” Hạ Tùng Dương nói, vẫn là có chút oán niệm khi trước đó phải xem một chồng lại một chồng kế hoạch tư liệu khó đọc “Truyền lệnh xuống, sau này khi mọi người đồ đạc lên, đều không được dung văn tự khó hiểu như vậy, đặc biệt là những mưu sĩ này đó, nội dung viết ra một cái so với một cái còn khó đọc hơn, kết quả một chút hữu dụng đều không có, bổn vương còn tưởng rằng văn nhân viết càng khó đọc càng thông minh, cố tình người thông minh nhất lại Lâm Thành Phúc viết đơn giản rõ ràng nhất.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận